Chương 25:
Thẩm Hà nói cặp nhiệt độ, thì thật sự là cặp nhiệt độ. Không có ý mờ ám linh tinh khác. Dư Hoan ngây ngốc ngậm vào.
Thẩm Hà ngồi phía trước, buồn cười nhìn cậu: "Trông cậu có vẻ rất thất vọng."
Không biết có phải chọc trúng tim đen của Dư Hoan không, mặt cậu bỗng đỏ bừng như quả cà chua, hoang mang bấn loạn né tránh ánh mắt đang cười từ anh.
"Tôi thất vọng cái gì? Bố ghét mày thì có..."
"Thật sao?"
"Hừ!" Dư Hoan ngậm cặp nhiệt độ, trợn mắt. Thẩm Hà cười, duỗi tay tới bên miệng cậu: "Đưa cặp nhiệt độ cho tớ, để tớ xem."
Dư Hoan xoay đầu: "Không cần."
“Chậc.”
Thẩm Hà vươn tay nắm lấy, Dư Hoan xoay đầu né tránh. Anh không tha cho cậu, vươn tới bắt, lại bị cậu nghịch ngợm né đi.
"Bạn Dư." Thẩm Hà bất lực ôm trán, khóe miệng cưng chiều cong lên, tạo thành nụ cười ấm áp: "Hôm nay cậu lì lợm thật đấy..."
Không biết vì sao, Dư Hoan thích nhất được thấy Thẩm Hà bất lực với cậu. Có lẽ do hồi trước Dư Hoan ít được chú ý, bây giờ cố tình chọc giận Thẩm Hà, anh nhìn cậu, khiến cậu rất vui.
Thẩm Hà duỗi tay: “Đưa tớ.”
Dư Hoan ngậm cặp nhiệt độ nhảy xuống giường, muốn chạy trốn. Thẩm Hà nhanh nhẹn vươn tay vòng qua eo cậu, kéo cậu quay về. Eo Dư Hoan rất nhỏ, anh có thể dễ dàng ôm cậu vào lòng.
"Làm gì đấy?" Giọng trầm khàn của Thẩm Hà kề sát lỗ tai Dư Hoan: "Tớ đã định tha cho cậu. Nhưng cậu lại ép tớ."
Tay anh ôm chặt eo, như xiềng xích gắt gao khóa cậu lại. Cả người Dư Hoan run lên, tim đập thình thịch, không biết có phải do cậu ngốc hay không, vậy mà không đẩy anh ra.
Thấy Dư Hoan không phản kháng, Thẩm Hà thuận thế đè cậu lên giường, ánh mắt si mê, cúi xuống, cắn một đầu cặp nhiệt độ, còn cậu đang ngậm đầu kia.
Nhìn qua chiếc gương gắn trên tủ, Dư Hoan thấy rõ động tác hiện tại của bọn họ trông rất mờ ám, chỉ cần một nụ hôn là có thể khơi dậy tình yêu ẩn sâu bên trong hai người bấy lâu nay.
Tất nhiên, Thẩm Hà chủ động. Anh hơi hé môi, cúi xuống, định hôn lên môi Dư Hoan, lúc còn cách vài cm thì dừng lại.
"Được không?" Anh cẩn thận hỏi, hơi thở nóng rực phun lên chóp mũi Dư Hoan, khiến cậu kích động đến rối tung rối mù. Vẻ mặt Dư Hoan căng thẳng muốn chết, trong mắt Thẩm Hà lại đáng yêu tới mức làm anh suýt mất lí trí.
"Tôi vẫn đang bị bệnh." Dư Hoan mất tự nhiên liếc mắt sang chỗ khác, Thẩm Hà để ý tới cảm xúc của cậu, giằng co hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái, không cam lòng chuẩn bị tách ra: "Thôi được..."
Đúng lúc này, một đôi tay bỗng ôm lấy cổ anh, không cho đi. Thẩm Hà hoang mang, thấy Dư Hoan nằm dưới người mình, nhỏ giọng "Hừ" một tiếng, thanh âm vừa kiêu ngạo vừa bất mãn, như oán trách anh không hiểu phong tình.
"Tôi bị bệnh... Không phải là thời điểm yếu ớt nhất sao?" Giọng cậu càng lúc càng nhỏ: "Cậu muốn hôn... Tôi cũng không có cách nào phản kháng... Cùng lắm coi như bị chó... Ưʍ..."
Chưa nói xong, cậu đã bị bờ môi nhẫn nhịn từ lâu lấp kín, đối phương tấn công quá mãnh liệt, vài lần suýt khiến cậu không thở nổi.
"Ưʍ... Tôi không thở được..." Dư Hoan kêu hừ hừ, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng ra, lưỡi anh đã xâm nhập vào bên trong, chặn hết thanh âm của cậu.
Thẩm Hà quá mãnh liệt, giống sư tử đã lâu không được ăn thịt, hôn không nhẹ nhàng chút nào, như đang cố hết sức nếm được mỹ vị. Dư Hoan bỗng chốc trở nên ngây ngốc, vì căng thẳng, hai cánh tay trắng nõn bất giác nắm chặt gối.
Dư Hoan thấy có gì đó lành lạnh, cậu đột nhiên trợn mắt, lấy lại tinh thần từ trong cơn đê mê, vội vàng đẩy mặt Thẩm Hà ra.
"Bố khỉ, cậu làm gì vậy!"
Thẩm