Chương 27:
Không, không thể như vậy được.
Dư Hoan hoảng loạn nhìn Tưởng Hành, hắn lo lắng, nhẹ nhàng nắm tay cậu, nói: "Tớ rất tiếc về việc em trai cậu chết, hy vọng cậu đừng quá khổ sở, nén bi thương, mọi chuyện sẽ tốt lên."
“Đừng nói bậy!”
Dư Hoan kéo tay hắn ra, chạy khỏi quán, điện thoại đặt trên bàn còn chưa kịp lấy. Cậu không tin lời một phía từ Tưởng Hành, muốn đi tìm Lục Nguy để làm rõ sự thật.
Điện theo trên bàn reo lên.
Tưởng Hành hứng thú cầm xem điện thoại Dư Hoan, người gọi tới là "ông xã". Đôi mắt hẹp dài của hắn chớp chớp, đuôi lông mày nhếch lên đầy quyến rũ, trông rất có ý khinh thường.
Hắn nhẹ nhàng kẹp điện thoại giữa ngón cái và ngón trỏ, từ từ di chuyển sang ly nước bên cạnh, "Tõm" một tiếng, điện thoại rơi xuống chiếc ly, màn hình nhấp nháy hai cái rồi tắt.
Khuôn mặt tuấn mỹ dần trầm xuống, Tưởng Hành sững sờ một lúc, như nhớ tới gì đó, càng nghĩ càng không cam lòng, hắn phát điên ném tất cả bát đũa trên bàn xuống đất, khiến dưới đất đầy mảnh thủy tinh.
Tại sao?
Tại sao người khác lại dễ dàng có được thứ Tưởng Hành muốn, trong khi hắn cố gắng hết sức cũng không chiếm được! Ngay cả thứ hắn khao khát, hay thứ hắn sợ sẽ mất đi.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Tưởng Hành.
Nhưng ánh mắt hắn lại chăm chú ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng Dư Hoan rời đi.
Dư Hoan tới nhà Lục Kình, nhưng hiện tại chỉ có người giúp việc ở nhà. Bà ấy nói, sau khi Lục Kình xảy ra chuyện, Lục Nguy đã đến bệnh viện, mấy ngày rồi chưa về, nhưng điều chắc chắn là, Lục Kình không chết.
Nếu đã chết, chắc chắn Lục Nguy sẽ gọi điện báo cho Ôn Nhu, lúc Dư Hoan về tới nhà, Ôn Nhu cũng không bày ra vẻ mặt khổ sở gì, vậy là bà không biết có chuyện xảy ra với gã.
"Cậu đã đi đâu?" Dư Hoan đẩy cửa phòng, Thẩm Hà chào hỏi trước, ánh mắt tràn ngập lo lắng và oán trách, nhưng không dám tức giận với cậu: "Điện thoại tắt máy, gọi như nào cũng không được, cậu biết tớ sắp điên lên rồi không?"
Mắt anh đỏ bừng, trông cực kỳ tủi thân: "Tớ hỏi mẹ, mẹ lại nói cần cho cậu không gian riêng tư, nên tớ mới nhịn xuống, không đi tìm rồi cậu kéo về."
"Tôi..." Dư Hoan muốn hỏi chuyện Lục Kình, lời tới miệng lại nuốt ngược xuống, sợ khiến Thẩm Hà bất mãn, đổi sang câu khác: "Một tháng nay cậu có đánh nhau với ai không?"
Thẩm Hà giật mình, ánh mắt u ám: "Không."
Dư Hoan đang nín thở, cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu kích động ôm chặt Thẩm Hà, vui tới mức bật khóc, lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp: "Tôi biết chắc chắn không phải là cậu."
"Bảo bối, chuyện gì vậy?" Thẩm Hà cũng ôm lấy Dư Hoan, lắc lư, nhẹ nhàng hôn một cái xuống đầu cậu.
Dư Hoan lắc đầu, không nói: "Không có gì. Tôi tin tưởng cậu." Bốn chữ này bao gồm cả sự tín nhiệm và tình yêu to lớn của cậu, Dư Hoan yêu Thẩm Hà, yêu hai đời, yêu cực kỳ sâu đậm, yêu bất chấp tất cả.
Cậu không muốn Thẩm Hà bị cuốn vào mấy rắc rối này, giấu anh thật chặt, sợ anh đột nhiên biến mất. Thẩm Hà ngạc nhiên, cũng rất cảm động, hạnh phúc đến bất ngờ, suýt nữa đánh gục anh.
"Ngoan lắm." Thẩm Hà hôn lỗ tai cậu, sau đó hôn lên mặt, cười nói: "Hôm nay bảo bối của tớ ngoan như vậy, ông xã mà không khen thưởng thì bứt rứt lắm, cậu thấy có đúng không?"
Dư Hoan ngẩng khuôn mặt nhỏ từ trong lòng anh, chớp chớp mắt, chờ mong hỏi: "Khen thưởng cái gì?"
Thẩm Hà cười thần bí: "Đợi lát nữa cậu sẽ biết." Nói xong vỗ lưng Dư Hoan, đẩy cậu tới bên giường: "Bò lên giường đi."
“…”
Mặt Dư Hoan đỏ lên, trong phút chốc đã biết là cái gì, cậu cũng không phản kháng, ngoan ngoãn bò lên, hồi hộp ôm gối.
Tầm một phút trôi qua, Thẩm Hà vẫn chưa tới. Dư Hoan cho rằng anh ngại mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng từ dưới gối,