Đôi lời editor: Để dễ tưởng tượng thì bàn học trong truyện là kiểu bàn có thể mở nắp bàn lên rồi để đồ vào trong.
-- vô truyện --
Cây thước gỗ trên tay thầy Lý bắt đầu ngo ngoe rục rịch: "Dư Hoan, thầy biết em học không giỏi, chưa nói tới thành tích kém. Bây giờ còn học được thói vu oan cho bạn đúng không?"
Dư Hoan muốn giải thích: "Không phải..."
Thầy Lý không thèm nghe cậu giải thích: "Xòe lòng bàn tay ra đây!"
Dư Hoan tủi thân xòe tay ra. Thầy Lý giơ thước gỗ đánh xuống, đúng lúc này, một cách tay rắn chắc chắn trước mặt cậu.
Thước gỗ đánh vào tay anh, hiện lên một vệt đỏ lừ. Ánh mắt Thẩm Hà lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thầy, không cần đánh Dư Hoan."
Thời gian như ngừng trôi, dừng lại ở hình ảnh ấy.
Dư Hoan cảm động đến sắp khóc, ngay tại giây phút này, bỗng nhiên cậu cảm thấy Thẩm Hà có chút đẹp trai, đặc biệt là ánh mắt che chở kia, hào quang của anh lập tức tỏa sáng trong lòng cậu.
Thầy Lý kinh ngạc: "Thẩm Hà, em..."
Giây tiếp theo, Thẩm Hà đoạt lấy thước gỗ, nâng mông Dư Hoan lên một chút, nói: "Để em đánh, em có lực hơn."
Dư Hoan: “…”
Mối thù giữa hai ta bắt đầu từ đây.
Cậu bị Thẩm Hà đánh cho ba phát vào mông, lúc ngồi xuống ghế vẫn còn hơi hơi đau, cực kỳ khó chịu, khiến cậu cứ vài phút lại phải vặn vẹo mông mấy cái.
Ánh mắt Thẩm Hà dần trở nên đê tiện. Dư Hoan trừng mắt liếc một cái, khiến anh phải thu ánh mắt lại, một lúc sau, Thẩm Hà lại đê tiện nhìn cậu.
Một đôi tay không nhịn được tiến gần cậu, Thẩm Hà hơi cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt giận dữ của Dư Hoan: "Bạn Dư có đau không?"
Dư Hoan đẩy anh ra: "Cậu đoán xem!"
Thẩm Hà cười rạng rỡ, nhân lúc chưa tới giờ vào học, dang rộng tay về phía cậu: "Lại đây, ông xã xoa cho em."
Chút nữa Dư Hoan đã đấm một cái đánh bay anh: "Xoa ƈôи ŧɦịŧ, cút ra cho bố mày!"
Thẩm Hà nguy hiểm híp mắt, bỗng nhiên tiến sát vào cậu: "...Hóa ra bạn Dư muốn chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy?"
Hạ thân Dư Hoan chợt lạnh toát: "Cậu... Cậu định làm gì?!"
Thẩm Hà cong miệng cười xấu xa: "Đương nhiên là thỏa mãn sở thích thú vị của bạn Dư."
Sau đó cánh tay anh bắt đầu hư hỏng đưa xuống, Dư Hoan hoảng loạn không thốt nên lời: "Cứu... Cứu..." Cậu định kêu cứu những bạn học khác trong phòng, nhưng chưa kịp hô lên, miệng đã bị bịt kín.
"Bé hư." Thẩm Hà mờ ám thổi vào mặt cậu: "Kêu lớn như vậy làm gì? Tớ không định động chạm đến cậu, chỉ muốn cho cậu xem một thứ."
Dư Hoan chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thẩm Hà lặng lẽ mở lòng bàn tay đặt dưới ngăn bàn, bên trong có một chú chim bồ câu nhỏ đang bị thương, là bé chim anh nhặt được ở ban công nhà Dư Hoan.
"Cầm lấy đi." Anh nhỏ giọng nói.
Dư Hoan nghe lời cầm lấy, động tác rất cẩn thận, sợ bóp chết chú chim nhỏ yếu ớt này. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, bé thở thoi thóp, trông có vẻ sắp ra đi.
Thẩm Hà lục ngăn bàn một lúc, cuối cùng tìm được chút giấy vệ sinh, hình như anh định băng bó vết thương ở cánh cho bé, nhưng chú chim nhỏ trong tay không sống được bao lâu.
Dư Hoan ngơ ngác, không ngờ tên quỷ này còn có mặt thiện lương, hồi trước cậu hiểu lầm anh sao? Thật ra anh cũng từng là một đứa trẻ ngoan?
Dư Hoan bỗng chốc mềm lòng.
Thẩm Hà vẫn đang nghiêm túc mân mê gì đó dưới ngăn bàn. Dư Hoan nói với giọng ôn hòa hiếm có an ủi anh: "Thẩm Hà, bồ câu chết rồi, không cứu sống được, cậu đừng buồn nhé."
Thẩm Hà ngẩng đầu: "Đưa bồ câu cho tớ."
Dư Hoan đưa cho anh.
Anh mở tấm ván gỗ trên bàn, đặt bồ câu vào trong.
Một mùi hương xộc vào mũi Dư Hoan, cậu cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn, không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi hai mắt như muốn lòi ra.
Không ngờ thứ anh mân mê trên bàn nãy giờ là một nồi lẩu tự sôi, anh đang đun nước bên trong nồi, nước sôi sủi bọt trắng, mùi lại còn rất thơm.
Ban nãy không ngửi được là do bị tấm ván che lại. Bây giờ mùi thơm tỏa ra bốn phía, khiến không ít người chú ý.
Dư Hoan nghi ngờ hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"
Thẩm Hà rất nghiêm túc trả lời: "Hầm canh bồ câu."
Dư Hoan: “…” Tức giận nhấc tay: “Báo cáo lớp trưởng! Thẩm Hà có nồi lẩu trong ngăn bàn!"
Kính mắt lớp trưởng lóe lên tia sáng: "?"
Dư Hoan ấn đầu Thẩm Hà, tránh cho anh chạy đi, tích cực báo cáo: "Chứng cứ phạm tội đều ở trong này! Lớp trưởng mau mau lại đây!"
Lớp trưởng tới gần, khuôn mặt âm trầm mở bàn Thẩm Hà. Nhưng trong ngăn bàn không có nồi lẩu Dư Hoan nói đến, chỉ có vở và cặp sách.
"Nồi lẩu đâu?" Lớp trưởng hỏi Dư Hoan.
Dư Hoan sửng sốt, cúi đầu lục tìm ngăn bàn anh, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy nồi lẩu kia, như kiểu em nó đã bốc hơi, đi về phương trời xa xăm.
Cậu rơi vào tĩnh mịch.
"Nồi lẩu của cậu đâu?" Dư Hoan nắm cổ áo anh, tức giận hỏi: "Giấu đi đâu rồi?"
Thẩm Hà vô tội chớp chớp mắt: "Nồi lẩu nào?"
Dư Hoan tức giận giơ nắm đấm: "Tên chó nhà cậu."
"Không được đánh nhau." Lớp trưởng lập tức ngăn Dư Hoan, gõ xuống bàn học của cậu, nghiêm khắc nói: "Cũng không được vu oan cho bạn. Mau xin lỗi Thẩm Hà đi."
Lớp trưởng tức giận. Khổ nỗi Dư Hoan không tìm được chứng cứ, không hề tình nguyện thu lại nắm đấm, ậm ừ nói một câu: "Thực sự xin lỗi..."
Lớp trưởng: “Nói nhỏ quá.”
Dư Hoan nâng cao giọng: "Thực sự xin lỗi!"
Thẩm Hà mỉm cười: “Không sao.”
Lớp trưởng đi rồi. Dư Hoan trừng mắt liếc anh một cái, bỗng nhớ ra gia đình Thẩm Hà có truyền thống làm ảo thuật, ba anh là ảo thuật gia nổi tiếng từng được lên TV. Anh có thể khiến nồi lẩu biến mất ngay trước mắt cậu, thực ra cũng không phải chuyện lạ.
Dư Hoan buồn bực quay đầu ra chỗ khác.
Thẩm Hà vươn người tới hỏi: "Giận sao?"
"Hừ." Cậu tức giận đến mức không muốn nói chuyện.
Bỗng một thứ gì đó ấm áp dán lên tai, Thẩm Hà nghẹn giọng nói: "Bạn Dư thân yêu, thật ra tớ nấu nồi lẩu này là để cho cậu ăn."
Dư Hoan nhìn về phía anh: “?”
Thẩm Hà không