Chương 8
"Ưʍ." Giữa chân bị tên lưu manh đẩy lên một chút, rất đau, cùng với đó là cảm giác kì lạ khó hiểu, tiếng khóc nức nở của Dư Hoan càng lúc càng lớn.
"Bạn Dư, cậu định trốn đi đâu?" Thẩm Hà hơi đẩy đẩy đầu gối, giọng khàn khàn, lộ ra một chút không vui: "Làm socola cho người khác, nhưng lại không làm cho tớ?"
"Cái gì?" Lông mày Dư Hoan nhíu chặt lại: "Tôi làm socola cho người khác bao giờ?" Cậu còn không có để ăn, điên đâu mà làm cho người khác.
"Tớ buồn lắm."
Thẩm Hà sát lại gần, ngắm nhìn đôi môi còn dính chút socola của Dư Hoan, trông cực kỳ ngọt ngào, khiến anh chỉ muốn cắn một cái.
Ánh mắt anh vừa si mê vừa thâm tình, Dư Hoan cảm thấy khó chịu, cố gắng né tránh, nhưng càng né anh càng không tha, kiểu gì cậu cũng phải nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.
"Tớ hôn cậu được không?" Anh nghẹn giọng hỏi, hơi thở nóng rực phun lên chóp mũi cậu, trông vừa vội vàng vừa lo lắng, nhưng lại rất mê người.
Nghe thấy câu này, tim Dư Hoan đập thình thịch, mặt và cổ đỏ bừng, lúc nói chuyện còn hơi thở dốc.
"Tên mặt loz, cậu thử hôn tôi xem."
Thẩm Hà rất hứng thú: "Hôn rồi thì có hậu quả gì, kể tớ nghe chút đi."
Dư Hoan cắn răng: "Tôi sẽ bẻ gãy ciu của cậu!" Vừa dứt lời, Thẩm Hà bỗng nâng đầu đối, đẩy lên thật mạnh, một cú này khiến Dư Hoan như vãi cả linh hồn. Cậu đau đến mức suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ, trước mặt anh.
"Tɦασ mẹ mày, Thẩm Hà, cậu điên rồi!" Thẩm Hà làm thật, không hề đùa cậu. Dư Hoan đau đến mức khom lưng thì mới nhận ra.
"Bạn Dư nói gì cơ?" Thẩm Hà lạnh lùng hỏi: "Muốn nói lại lần nữa không?"
Dư Hoan làm gì có gan nói lại lần nữa, cậu cắn môi không trả lời. Bỗng một bàn tay lạnh toát nắm lấy cằm cậu, cái tay kia không nhẹ nhàng chút nào, nâng mạnh mặt cậu lên.
"Nhìn tớ." Thẩm Hà nói. Dư Hoan bị cưỡng ép nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt anh hơi đỏ, có chút bướng bỉnh và tủi thân: "Bạn Dư thật có lòng thương người. Tớ bị thương, đều do cậu đánh, vậy sao không thấy cậu quan tâm tớ?"
"Cậu đang nói gì đấy?" Dư Hoan không hiểu gì, nghĩ một lúc, bỗng giật mình, chẳng lẽ do chuyện của Lục Kình? Anh nói như vậy là đang trách cậu quan tâm Lục Kình chứ không quan tâm anh?
Cậu bất đắc dĩ mới đi gặp Lục Kình. Nếu không gặp, rất có thể hắn sẽ tìm người trả thù Thẩm Hà, nhẹ thì báo cảnh sát xử lý, nặng thì bọn họ lén giải quyết.
Bây giờ điều Dư Hoan sợ nhất là hai người sẽ sống mái với nhau. Cậu không biết tại sao mọi chuyện lại như này, rõ ràng cả hai chưa từng tiếp xúc, chắc do bọn họ khó chịu khi nhìn thấy đối phương.
Dư Hoan hít một hơi, nói: "Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không tặng socola cho người khác, tôi đi thăm Lục Kình đều là vì cậu, sợ hắn khỏi bệnh sẽ tới làm phiền cậu." Tên này ngốc nghếch thật đấy.
Thẩm Hà: "Thật sao?"
Dư Hoan phủi tay: "Nếu nói dối thì bây giờ cậu đánh chết mẹ tôi luôn đi."
Cái đuôi ủ rũ của anh lại bắt đầu vẫy vẫy. Thẩm Hà cười, ôm cậu vào lòng: "Tớ biết bạn Dư vẫn luôn quan tâm tớ."
"Quan tâm cái đầu ƈôи ŧɦịŧ." Dư Hoan trợn mắt. Cậu đau trứng quá, càng nghĩ càng tức, phải đòi lại công bằng thì mới cam tâm, nên duỗi tay nắm lấy bé ciu và bé trứng của Thẩm Hà, nhưng không ngờ động tác này như mở ra một chốt thần kỳ nào đó, khiến cả người anh cứng đờ.
"Buông tay." Giọng Thẩm Hà khàn khàn.
Dư Hoan không chịu: "Vậy cậu buông tôi ra trước đi."
"Cậu thật sự không bỏ?" Thẩm Hà có chút mất kiên nhẫn.
Dư Hoan cũng rất mất kiên nhẫn: "Tɦασ mẹ, cậu bỏ tôi ra trước đã, không phải cậu chết thì là tôi chết, cậu đâu có được lợi ích gì."
"..." Thẩm Hà trầm mặc tầm hai giây. Dư Hoan cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn, không ngẩng thì không sao, mà ngẩng rồi thì phải đối diện với đôi mắt nóng rực của anh.
"Cậu toi đời rồi." Thẩm Hà nói.
"..." Dư Hoan nhận ra có gì đó không đúng, buông tay định chạy, chưa kịp vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của anh, đã bị giữ chặt cổ tay rồi đẩy lên tường.
Dã thú không bao giờ cho con mồi có cơ hội phản kháng, cừu dâng đến miệng thì phải ăn sạch, không bỏ sót miếng xương nào. Sói ăn cừu, tớ ăn cậu, đó là quy luật tự nhiên.
Thẩm Hà đang định cưỡng hôn, bỗng một bóng người nhỏ bé đi tới. Cả hai sửng sốt, rồi ăn ý tách ra, tạo khoảng cách với đối phương, một người nhìn trời, một người nhìn đất, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
"Anh... Anh ơi..."
Người tới là một nam sinh nhỏ nhắn đáng yêu, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hà, đỏ mặt đưa cho anh một lá thư tinh xảo.
Dư Hoan thật sự không ngờ rằng, vẻ đẹp của Thẩm Hà có thể gây sát thương cho cả nam lẫn nữ. Nhìn cậu nam sinh vừa đỏ mặt vừa căng thẳng, chắc đã yêu thầm từ lâu mới hạ quyết tâm viết thư tình.
Thẩm Hà không nhận.
Cậu cũng không nhúc nhích, căng thẳng nuốt nước bọt.
Dư Hoan nhìn trời, Thẩm Hà nhìn cậu. Dư Hoan cảm thấy không được tự nhiên nên lẩm bẩm một câu: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Thẩm Hà: “Muốn tớ nhận không?”
Dư Hoan cười nhạo: "Cậu muốn nhận thì nhận, hỏi tôi làm gì? Tôi cũng không thể nhận thay cậu."
Thẩm Hà ghé vào tai cậu, cười: "Không ghen sao?"
"Nói linh tinh." Dư Hoan kiêu ngạo khoanh tay: "Cậu yêu ai thì liên quan gì đến tôi, tôi không thích cậu, ghen làm cái gì?"
"Ồ, ok." Thẩm Hà nhận thư tình.
Mặt cậu nam sinh càng đỏ hơn, ấp úng nói mấy lời không rõ ràng: "... Trong này có thông tin liên lạc của em... Anh muốn gọi cho em lúc nào cũng được... Tạm... Tạm biệt."
Sau đó hắn chạy