Edit: Nynuvola
Lục Chiêu Bạch thấp giọng mắng một câu, thanh âm gần như không nghe thấy, nhưng Triệu Vô Sách thính tai, chẳng những nghe rõ, mà còn đáp lại y: "Ừm, chửi giỏi lắm.
"
Triệu Vô Sách đúng là đỉnh cao của không biết xấu hổ, Lục Chiêu Bạch mím môi, đè ép cảm xúc không dễ miêu tả này xuống, đang muốn mở miệng nói, Triệu Vô Sách đã buông y ra.
Trong núi giả mờ ảo, Triệu Vô Sách giúp y chỉnh trang lại y phục, đoạn lùi về sau một bước: "Đi thôi.
"
Lục Chiêu Bạch sửng sốt.
Nút thắt bị cởi ra lần nữa được buộc chặt lại, nếp gấp trên quần áo được vuốt phẳng, hắn đứng trước cửa núi giả, ánh sáng ngay sau lưng hắn.
Triệu Vô Sách đối mặt với y vươn tay: "Đường gập ghềnh, để ta đỡ ngươi.
"
"Ngươi! ! "
Vừa nãy bị hắn ôm, Lục Chiêu Bạch rõ ràng cảm giác được Triệu Vô Sách hưng phấn.
Y từng bị khinh nhục nhiều lần, ban đầu còn thấy quá đáng, sau lại không phải không thể tiếp thu —— Lúc Triệu Mạch làm nhục y, có cái gì chưa từng thử qua, Triệu Vô Sách cớ gì phải giả vờ che đậy, làm bộ chính nhân quân tử chứ.
Ai ngờ hắn thế nhưng buông tha cho y.
Lục Chiêu Bạch nhất thời lỡ lời, nhưng Triệu Vô Sách vẫn hiểu những điều y không nói hết.
Hắn bình tĩnh nhìn y, đầu lưỡi đẩy hàm trên, đè nén lửa nóng trong người xuống: "Đốc Công tuy rằng lả lơi, nhưng ta lại là người có chừng mực, yên tâm, không ở nơi này làm khó Đốc Công.
"
Nếu xem nhẹ nửa câu đầu, đoạn sau coi như khá giống tiếng người.
Lục Chiêu Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, giơ tay hất bay móng vuốt Triệu Vô Sách trước mặt, y nhấp môi đẩy người sang bên.
Triệu Vô Sách bị đẩy, nhìn đối phương né tránh đất ẩm đi ra ngoài, bước chân tràn ngập tức giận.
Há, hắn đây là chọc chửi rồi.
Triệu Vô Sách lẳng lặng nở nụ cười, chạy đuổi theo Lục Chiêu Bạch.
Quan phục thái giám màu đen rộng thùng thình, che lấp thân hình mảnh khảnh bên trong.
Triệu Vô Sách nhìn chằm chằm eo y, vòng eo thon kia một tay hắn có thể ôm được, chỗ hõm eo là nơi mẫn cảm nhất của Lục Chiêu Bạch, chỉ cần hôn xuống nơi đó thiếu niên tức khắc động tình.
Có lẽ do hắn ánh mắt hắn không hề kiêng nể gì, Lục Chiêu Bạch bất chợt quay đầu lại, âm u nói: "Nếu điện hạ không muốn đôi mắt của mình nữa, vậy thì nô gia móc ra giúp nhé?"
Triệu Vô Sách nhướng mày, biểu tình vô tội: "Đốc Công dữ quá à.
"
Hắn bước từng bước về phía Lục Chiêu Bạch, cười nhẹ thở dài: "Có điều nếu Đốc Công thích, đừng nói là đôi mắt, mạng của ta cho ngươi cũng không thành vấn đề.
"
Lời người này nói không có nửa điểm đứng đắn, Lục Chiêu Bạch lại cảm thấy ngực nóng lên một chút.
Y xoay người, bước chân vội vã, giống như bị sói rượt đuổi đằng sau.
Triệu Vô Sách chậm rãi đi theo y, nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, trong mắt là ý cười.
! !
Vốn tưởng rằng Lục Chiêu Bạch bị hắn chọc giận như vậy sẽ không thèm để ý đến hắn nữa, ai ngờ người này vẫn mặt không đổi sắc đi Tây Tam Viện, không hề có dấu hiệu lâm trận bỏ chạy.
Chỉ là lúc tới Tây Tam Viện, Lục Chiêu Bạch lạnh mặt chỉ huy cung nhân thu dọn đồ đạc, không thèm liếc nhìn Triệu Vô Sách lấy một cái.
Triệu Vô Sách vài lần muốn nói chuyện, đều bị Lục Chiêu Bạch ngó lơ, cứ như vậy đến lúc Triệu Vô Sách liếm khóe môi, giơ tay tóm chặt lấy người.
"Đốc Công.
"
Bị hắn bắt được, Lục Chiêu Bạch khó chịu, vẻ mặt chán ghét như có người nợ y trăm vạn bạc trắng vậy.
Có điều rốt cuộc y cũng chịu mở miệng: "Chuyện gì?"
Triệu Vô Sách thấy dáng vẻ này của y thì bật cười, đứng đắn chỉ qua phía tẩm điện: "Có chút đồ quan trọng, không cho phép người ngoài chạm qua, mong Đốc Công giúp ta thu dọn một chút?"
Lục Chiêu Bạch liếc hắn, không nói chuyện, ánh mắt ghi rõ mấy chữ: Y cũng là người ngoài.
Triệu Vô Sách đè thấp thanh âm, xuống nước chịu thua: "Đốc Công, ta biết sai rồi.
"
Ánh mắt của hắn sạch sẽ trong trẻo như nai con, nhưng Lục Chiêu Bạch biết dưới lớp mặt