Edit: Nynuvola
Trình độ vô liêm sỉ của người nọ đã ở mức thượng thừa, Lục Chiêu Bạch hổ thẹn không bằng hắn, nhưng miệng vẫn chưa muốn chịu thua: "Nô tài sao cũng được cả, nhưng thật sự không ngờ điện hạ lại thích ở dưới.
"
Nụ cười của y xen lẫn tức giận, liếc nhìn Triệu Vô Sách, lời nói không hề có ý tứ buông tha người: "Nếu đã như thế thì đơn giản thôi.
Nô tài tuy không còn thứ kia, nhưng đồ chơi trong tay chẳng thiếu cái gì.
Trân châu mã não ngọc san hô, muốn loại nào có loại đó, đảm bảo điện hạ tận hứng.
"
Triệu Vô Sách đang chống người, nghe thấy mấy câu từ miệng y, nhịn không được cười ngã ra giường, tay không quên kéo đối phương lại gần.
Chỉ một cú xoay mình, vị trí của hai người lập tức thay đổi: "Không ngờ là bên trong của Đốc Công cũng lẳng lơ như vậy đấy?"
Hắn duỗi tay xuống phía dưới thăm dò, ngữ khí nhàn nhã: "Xem ra phụ hoàng đúng là nỏ mạnh hết đà, Đốc Công đói tới mức nói cũng không thèm lựa lời, chi bằng để ta đến đút no ngươi vậy.
"
Huyệt khẩu ướt nóng, ngón tay vừa chạm đã co rụt mút lấy, so với cái miệng phía trên thì thật thà hơn nhiều.
Thân thể Lục Chiêu Bạch cứng đờ, hô hấp trở nên rối loạn: "Buông ta ra!"
Y không cười âm dương quái khí như ban nãy nữa, vẻ mặt cũng tái đi, trông phá lệ thuận mắt.
Ít nhất thuận mắt với Triệu Vô Sách.
Hắn khẽ cười một tiếng, cắn lên vành tai y một cái, hỏi: "Nếu ta không buông thì sao nào?"
Ngay sau đó, Lục Chiêu Bạch đã dùng hành động thực tế cho hắn biết đáp án.
Thiếu niên gập đầu gối, thúc vào đũng quần hắn, Triệu Vô Sách mau lẹ tránh thoát, dùng hai chân kẹp chặt chân Lục Chiêu Bạch, hô hấp dần nặng nề: "Đốc Công đại phát từ bi, làm nó hư rồi, Đốc Công sao còn sướng được nữa?"
Quá khó nghe, Lục Chiêu Bạch tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Buông tay.
"
Mắt thấy người bị hắn chọc cho tức giận như vậy, Triệu Vô Sách lập tức dịu lại, còn ôm người vào lòng, giúp y chỉnh trang vạt áo: "Ta đùa thôi mà, chưa chi đã giận rồi?"
Hắn nói thế nào cũng đúng lý hợp tình, Lục Chiêu Bạch lườm một cái, cảm thấy bản thân không nên tranh cãi với chó điên làm gì.
"Điện hạ nếu không còn chuyện khác, nô tài xin cáo lui trước.
"
Y giãy giụa muốn dậy nhưng Triệu Vô Sách không chịu thả người.
Khó khăn lắm mới lừa tới đây, sao dễ dàng cho y đi sớm vậy được?
"Đốc Công nhẹ chút, miệng vết thương của ta sắp nứt ra rồi đó, đến lúc ấy lại phí hoài công sức của Đốc công.
"
Triệu Vô Sách giơ bàn tay băng bó như cái bánh bao lắc lư trước mặt Lục Chiêu Bạch, vỗ về y: "Huống hồ bên ngoài gió lớn, dù gì cũng nên chờ gió ngừng rồi hẵng đi?"
Lục Chiêu Bạch nhìn thoáng qua mặt trời chói lọi bên ngoài:! !
Y lười nói nhiều với tên này, vừa định đứng dậy, cơ thể bỗng khựng lại.
Ánh mắt thiếu niên dừng trên cổ tay Triệu Vô Sách, thấy hắn nhướng mày, còn nâng cánh tay lên đung đưa cho y nhìn rõ ràng: "Chuỗi vòng này đẹp không?"
Đương nhiên đẹp.
Nếu không Lục Chiêu Bạch cũng không đeo trên tay nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại chuỗi ngọc đã đổi chủ, bị người quanh minh chính đại trộm đi ở Ngự Thư Phòng, còn đắc ý khoe cho y coi.
Lục Chiêu Bạch mím môi, thanh âm lãnh đạm: "Trả lại cho ta.
"
Y giơ tay muốn đoạt chuỗi vòng ngọc về, lại bị Triệu Vô Sách né tránh, hỏi: "Sao? Ta mang xấu lắm à?"
Trừ bỏ tính tình như chó điên, ngoại hình của Triệu Vô Sách không thể nghi ngờ, thậm chí là người có bề ngoài xuất sắc nhất mà Lục Chiêu Bạch biết.
Mắt đào hoa, long lanh như nước hồ thu, da dẻ trắng trẻo mềm mại, dáng người thon