Bốn mắt nhìn nhau, Lục Chiêu Bạch xoay người muốn đi.
Y mới từ ngoài cung trở về, mặc quan phục màu xanh đen, hoa văn trên vạt áo thô ráp, nếu nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra.
Triệu Vô Sách lập tức chặn đường người lại, bất động thanh sắc đánh giá Lục Chiêu Bạch, trên mặt còn mang theo nụ cười ngả ngớn.
"Đốc Công, trùng hợp ghê ta."
Triệu Vô Sách lúc này không thấy mệt nữa, cũng không nóng nảy hồi cung, tinh thần phấn chấn chắn đường, cười hì hì hỏi đối phương: "Ngươi cũng ra ngoài ngắm trăng sao?"
Lục Chiêu Bạch liếc mắt nhìn bầu trời tối đen u ám, biểu tình nhàn nhạt: "Điện hạ thật là có nhã hứng."
Y lui về sau một bước, tránh né đụng chạm của Triệu Vô Sách, bỗng nghe người nọ lên tiếng: "May mắn ta có nhã hứng, bằng không đã bỏ lỡ Đốc Công rồi."
Lục Chiêu Bạch tránh đông tránh tây cũng tránh không lại Triệu Vô Sách từng bước ép sát.
Y quyết định đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm đối phương: "Điện hạ có việc sao?"
Triệu Vô Sách cong môi nhìn y: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy......!Quần áo này của Đốc Công rất đẹp nha."
Quan phục của thái giám cấp thấp, người bình thường mặc lên chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi khoác lên người Lục Chiêu Bạch lại tạo nên cảm bất đồng.
Vạt áo to rộng che giấu vòng eo thon chắc, đôi chân dài thẳng, da thịt trắng sứ.
Còn có đóa mai đỏ trong tuyết kia.
Chỉ một khoảnh khắc mà thôi, thế nhưng Lục Chiêu Bạch cảm giác như bản thân bị kẻ nọ dùng ánh mắt bóc trần sạch sẽ.
"Đa tạ khen ngợi.
Nếu Điện hạ không có việc gì, nô gia cáo lui trước."
Y không muốn bị Triệu Vô Sách nhìn ra mình đang gấp gáp, nhưng nào biết rằng đối phương đã hiểu rõ y quá tường tận.
"Đốc Công vội vàng như vậy làm gì?"
Triệu Vô Sách nhận ra y sốt ruột rời đi, cũng biết lí do tại sao, tâm tư trêu chọc người nổi lên, thế là vây người trong phạm vi của hắn, cười khẽ hỏi y: "Đêm khuya đẹp đẽ thế này, bớt chút thời gian ngắm trăng với ta nhé?"
Lục Chiêu Bạch nhìn mây đen che lấp ánh trăng, cảm thấy Triệu Vô Sách thực sự có bệnh.
"Không được."
Y quyết đoán từ chối, lúc xô đẩy Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch hơi khựng lại thoáng chốc.
Khoảng cách quá gần, Lục Chiêu Bạch cơ hồ ngửi được một mùi hương từ trên người hắn.
—— Là mùi son phấn.
Triệu Vô Sách thấy dáng vẻ này của y, trong lòng rung động, cúi đầu hỏi: "Đốc Công đang ngửi gì thế?"
"Không có gì."
Lục Chiêu Bạch đứng thẳng người lại, giống như lơ đãng hỏi: "Đã trễ thế này, điện hạ sao giờ mới về tới đây?"
Trong mắt y đều là tính toán, Triệu Vô Sách trả lời: "Ra ngoài cung phá án."
"Ồ."
Lục Chiêu Bạch ngửi được mùi hương trên người hắn, liếc một cái: "Phá án ở chốn phong nguyệt?"
Hương này y không xa lạ gì, nó được dùng rất phổ biến giữa chốn hoa lâu.
Nhưng cái Lục Chiêu Bạch để ý là một chuyện khác.
Tối nay ở chỗ xử án kia, cũng là loại mùi này.
Lục Chiêu Bạch khách sáo thăm hỏi, nhưng Triệu Vô Sách không biết giữ khuôn phép lễ nghi bình thường mà kéo người lại ôm ôm cọ cọ, cười hỏi: "Đốc Công ghen sao?"
Lúc hắn ghé sát gần, mùi hương kia càng nồng hơn.
Lục Chiêu Bạch nhíu mày nhìn hắn, trước khi người nọ chuẩn bị nổi giận Triệu Vô Sách đã kịp bồi thêm một câu: "Quả thật có án tử chốn phong nguyệt, Đốc Công chẳng phải là người biết rõ nhất à?".
Truyện BJYX
Lục Chiêu Bạch thầm kinh ngạc, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như thường: "Nô gia chỉ là một hoạn quan, điện hạ sao cứ có ác ý với ta như vậy?"
"Ta nào dám chứ?"
Triệu Vô Sách vui vẻ tranh thủ sờ mó thêm chút nữa, quay lại vấn đề chính: "Tối nay có hai kẻ ăn chơi trác táng tranh nhau hoa khôi, lỡ tay đánh chết người.
Nếu là dân thường thì không nói làm gì, đằng này người chết lại là con trai độc nhất của Trịnh Lâu Thiên, còn hung thủ ấy à, Đốc Công đợi lát nữa dạo quanh Ngự Thư Phòng một vòng là thấy được ngay thôi."
Hắn cố tình khơi mào một chút, nhưng trong lòng Lục Chiêu Bạch tường tận.
Y cũng mới từ ngoài cung trở về, tin tức nắm rõ.
Là Triệu Vô Lâm.
Chính vì nguyên nhân này mà y muốn vội vã quay về, đợi lát nữa Ngự Thư Phòng ầm ĩ lên, nếu y không có mặt, Triệu Mạch ắt sẽ nảy lòng nghi ngờ.
Nhưng Triệu Vô Sách lại không chịu thả người đi.
"Đốc Công vô tình quá, tính qua cầu rút ván sao?"
Lục Chiêu Bạch cố giữ bình tĩnh, hỏi hắn: "Điện hạ muốn như thế nào?"
Triệu Vô Sách thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đoạn chỉ vào mặt mình.
"Không bằng ngươi hôn ta một cái được không?"
Lục Chiêu Bạch phất tay áo, Triệu Vô Sách cũng mau lẹ ôm lấy người, thơm cái chóc lên má y một ngụm.
"Ta biết Đốc Công da mặt mỏng, ta hôn ngươi cũng được."
Hắn ăn được đậu hủ, khó thể che giấu nụ cười đắc ý của mình, không chờ Lục Chiêu Bạch nhấc chân lên đá, Triệu Vô Sách đã tự động buông người ra trước, còn lui về sau mấy bước.
"Đêm hôm đường không dễ đi, tặng Đốc Công chiếc đèn lồng này, ngươi mang theo tiện soi sáng."
Đèn lồng trong cung dần dần được thắp sáng, phản chiếu lên khuôn mặt hắn, sáng tối mờ ảo.
Ngay cả nụ cười kia cũng phảng phất chút u ám.
Nhưng ngọn đèn trên tay Triệu Vô Sách lại sáng cực kỳ rực rỡ, bên trên đèn lưu li kia còn họa một bức mỹ nhân đồ, mỗi lần gió thổi qua, nó lại xoay chuyển sinh động như thật.
Hắn cầm lấy cây treo đèn bằng trúc, đốt ngón tay thon dài, rắn chắn hữu lực.
Lục Chiêu Bạch liếc Triệu Vô Sách một cái, tim đập nhanh mấy nhịp: "Đa tạ, không cần đâu."
Y quay người vội vã rời đi, Triệu Vô Sách nhìn theo bóng dáng Lục Chiêu Bạch khuất dần