Triệu Mạch bị bệnh.
Triệu Vô Lâm chết, Triệu Vô Tuyên bị biếm làm thứ dân, tích tụ trong lòng khiến ông ta chán nản, cộng thêm gió cuối thu tràn về, Triệu Mạch ngã ra ốm.
Thượng triều bắt buộc phải bãi bỏ, Triệu Vô Thần săn sóc đến hầu bệnh, phá lệ hiếu thuận túc trực bên long sàng.
Có điều mới qua hơn một canh giờ, người đã thần thanh khí sảng rời khỏi điện Trường Nhạc.
Lúc vô vẫn là Tứ hoàng tử, sau khi ra cửa đã phong làm Thành Vương.
Thành trong thành khẩn.
Ý chỉ sắc phong vừa ban, Tề phi vui mừng khôn xiết, nếu không phải không đúng lúc, e là đã mở tiệc chúc mừng.
Nhưng nàng vẫn tới trước mặt hoàng đế xoay một vòng: "Cách Tết Trùng Dương không xa, gần đây trong cung mọi việc đều trục trặc, để thần thiếp chỉnh đốn xử lý nghi thức Tết Trùng Dương một chút, tăng thêm không khí náo nhiệt được không?"
Hoàng đế liếc nàng một cái, vẫy tay: "Ngươi làm đi.
"
Chỉ là đợi Tề phi rời khỏi, ông ta híp mắt nửa ngày, ném vỡ chén thuốc mà Vương Kiều mang qua.
"! ! Kêu lão Lục đến đây.
"
Lúc đó Triệu Vô Sách vừa mới nhận được tin, còn đang bận cười nhạo cái phong hào Thành Vương kia: "Thủ đoạn uốn nắn của phụ hoàng chọc người, đáng tiếc lại chọc trúng một tên ngốc.
"
Triệu Vô Thần nếu có chút đầu óc, sẽ không vui mừng rạng rỡ như vậy.
Còn thêm cả Tề phi.
Quả thực là mẫu tử ngu xuẩn tương liên.
Hay cho một Tề Dược tâm cơ, chẳng rõ tại sao con cháu lại kém cỏi như thế?
Cha làm thầy con đốt sách.
Được hoàng đế truyền vào, Triệu Vô Sách không bất ngờ chút nào, khinh khi trong mắt thu về, lúc hắn chớp mắt lần nữa, nơi đó trong suốt không tạp niệm, kinh ngạc trả lời: "Ta lập tức đi.
"
Hắn đến rất nhanh.
Triệu Mạch vừa uống xong chén thuốc, đang cầm khăn lau miệng, đã thấy Triệu Vô Sách cung kính bước vô vấn an ông ta: "Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng thánh an.
"
Thấy sự ngưỡng mộ bao la trong mắt đối phương, hoàng đế cũng đã quen dần, gật đầu bảo hắn đứng dậy, đồng thời cho kẻ khác lui đi.
Trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, hoàng đế mới mở miệng: "Ban nãy lão Tứ đến, trẫm vì bồi thường hắn trước đây chịu oan ức cho nên sắc phong hắn làm Thành Vương, cũng ban ba thành U Châu làm đất phong.
"
Vẻ mặt Triệu Vô Sách khiếp sợ, há miệng nhưng không dám nói.
Triệu Mạch quét mắt nhìn hắn: "Trẫm kêu ngươi tới là để hỏi xem cảm nhận của ngươi.
"
Triệu Vô Sách cúi đầu: "Ý của phụ hoàng, nhi thần không dám xen vào.
"
"Đừng giả lả trước mặt trẫm, mấy lời hôm trước ngươi nói, từng câu từng chữ trẫm đều nhớ đấy.
"
Ngày ấy Triệu Vô Sách quỳ trước mặt ông ta trần thuật rằng mình không tin việc này do Tam ca làm, nói có người rắp tâm bất lương, ý đồ che giấu thánh thượng, còn nói ——
"Loạn đảng quấy phá, nhi thần nguyện trở thành thanh đao trong tay phụ hoàng.
"
Khi ấy Triệu Mạch hoài nghi lòng thành của hắn —— Ông ta đã ngồi trên long ỷ này lâu rồi, quân thần phụ tử đều ẩn chứa tính kế, ông ta cũng không dễ tin tưởng người khác.
Nhưng đứa con trai này thì khác.
Triệu Mạch cảm thấy hắn không có suy nghĩ kia, tuy nói cũng có tâm tư riêng, nhưng không thể so sánh được với những đứa con còn lại.
Ít nhất là không bằng Triệu Vô Thần.
Triệu Mạch hôm đó trách cứ hắn một trận, xua tay bảo người lui đi, nhưng cũng sai người âm thầm điều tra Triệu Vô Thần.
Kết quả làm ông ta rất vừa lòng.
Tuy có tiểu kế, nhưng không có trí tuệ.
Quan trọng nhất chính là, hắn không chờ được nữa.
Lão Ngũ vừa chết, thế cục trong triều bị phá vỡ, hiện giờ trên dưới triều đình đều trở thành người của Triệu Vô Thần.
Ông ta còn chưa chết đâu, Triệu Vô Thần đã nghiễm nhiên đón nhận vai trò của tân quân.
Huống chi, biên quan còn có một Tề Dược vững vàng ngồi đó.
Nhưng thiên hạ này họ Triệu, Triệu của Triệu Mạch.
Triệu Vô Sách nghe ông ta nói vậy, mới thử thăm dò đáp: "Nhi thần cho rằng, hành động này của người chưa thỏa đáng lắm, dù Tứ hoàng huynh tuy tâm tư thuần lương, nhưng! ! "
Hắn nói tới đây thì khẽ liếc sắc mặt Triệu Mạch, giọng nhỏ dần: "Nhưng ngoại thích thì không phải thiện lương gì.
"
Triệu Mạch nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Nếu theo ý kiến của ngươi, trẫm nên xử lí thế nào?"
Triệu Vô Sách liền im lặng.
Triệu Mạch lại hỏi hắn: "Lời ngươi nói hôm trước, dự định tiếp theo làm gì?"
Triệu Vô Sách lập tức giương mắt, thật lâu sau mới nói: "Diệt trừ quyền đảng, trung với phụ hoàng.
"
"Diệt làm sao?"
"Nhi thần nguyện vì người làm bia ngắm.
"
! !
10 ngày sau, hoàng đế ban một đạo thánh chỉ.
Nói là ngày gần đây hiện tượng thiên văn dị thường, hoàng đế cảm thấy bất an, Lục hoàng tử Triệu Vô Sách sẽ thay ông ta đi chùa Hưng Quốc cầu phúc.
Chùa Hưng Quốc nằm ở Thiên Thủy, cũng chính là nơi Thái Tổ hoàng đế sinh ra, cách kinh thành hơn ngàn dặm.
Mà lần này người đồng hành với Triệu Vô Sách, ngoại trừ hộ vệ và hai gã quan văn, còn có một người khá đặc biệt.
"Dọc đường cùng đi với nhau, núi cao sông dài, mong Đốc Công thông cảm.
"
Trong chiếc xe ngựa có thể ngồi hơn mười người, giờ chỉ có đúng hai bọn họ đối diện nhau hai bên sườn.
Một người cà lơ phất phơ, một người nghiêm chỉnh đoan trang.
Nghe Triệu Vô Sách nói, Lục Chiêu Bạch cũng không thèm nhấc mí mắt, thanh âm lạnh nhạt: "Điện hạ nói quá lời.
"
Lạnh nhạt nhưng cũng mang theo cáu giận, Triệu Vô Sách thấp giọng cười, lân la mò tới trước mặt đối phương, ỷ vào mành ngăn cách tầm mắt người bên ngoài, ái muội cười với Lục Chiêu Bạch: "Ta không thấy có chút gánh nặng nào, nhưng mà Đốc Công, ban đêm còn ngủ chung với ta xong, sáng nay lại chẳng khác người xa lạ là bao?"
Chiếc quạt xếp của Lục Chiêu Bạch ngay lập tức kề ngay yết hầu hắn: "Chuyện mà điện hạ làm, giờ đã quên sạch rồi sao?"
Triệu Vô Sách bất cứ khi nào có thời gian đều sẽ kiếm cách lẻn vào phòng Lục Chiêu Bạch, y nói mấy câu khách sáo rồi mặc kệ hắn, ai biết tên này luồn lách như cá trạch, trắng trợn lấn tới, tuy y cũng che giấu không ít, nhưng khi đối diện với Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch luôn có cảm giác lọt vào trong sương mù, mọi thứ đều nhìn không thấu.
Vốn tưởng rằng đợi người nọ rời kinh bớt phiền, có thể nhân cơ hội điều tra, chẳng ngờ đâu chỉ còn cách có một bước chân mà thôi, Triệu Vô Sách đã cột y lại trói lên thuyền.
Người này không biết dùng cách gì, khiến Triệu Mạch động tâm tư, cột y vào cùng với Triệu Vô Sách, còn mỹ miều bảo rằng: Ngươi là tri kỷ của trẫm, lần này thay trẫm đi trước, cũng coi như tận tâm.
Lục Chiêu Bạch mừng rỡ cách xa hoàng đế, nhưng không vui khi bị người tính kế.
Huống chi người tính kế y vẫn là Triệu Vô Sách.
Lần này Triệu Vô Sách lấy lí do đi chùa Hưng Quốc ở Thiên Thủy để cầu phúc, thực tế là âm thầm điều tra Tề Dược, tuy rằng đã cố ý che giấu tin tức, nhưng Lục Chiêu Bạch vẫn thăm dò được.
Điều mà y cảnh giác chính là, người nọ vì sao sẽ kéo y theo.
Sóng mắt Triệu