Ngày thứ hai, Triệu Vô Sách ra ngoài, trước khi đi còn nói với y: "Ta đi đây một chuyến.
"
Hắn còn đang tức giận, giọng nói cũng không được vui vẻ cho lắm, vốn dĩ nghĩ rằng Lục Chiêu Bạch sẽ hỏi một câu, ai ngờ đối phương chỉ gật đầu: "Được.
"
Tích chữ như vàng, không còn gì khác.
Triệu Vô Sách hít sâu một hơi, lời muốn nói bị nghẹn trong họng, xoay người đi mất.
Nhìn thân hình người nọ dần khuất xa, vẻ mặt Lục Chiêu Bạch hiện mấy phần mờ mịt vô thố.
Tức giận thật sao?
Y thầm nghĩ cũng chỉ trong một cái chớp mắt, bỗng nghe thấy phía xa xa có động tĩnh, là tiếng chim kêu.
Ba dài một ngắn.
Lục Chiêu Bạch bình tĩnh trở lại, dặn dò A Quang khóa kỹ cửa phòng ở nhà đợi, bản thân cũng đứng dậy khoác áo choàng đi ra ngoài.
"Chủ tử.
"
Người đến động tác nhẹ nhàng như yến, đứng trước mặt y cúi đầu cung kính chào.
Lục Chiêu Bạch gật đầu, hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
Đây là tín hiệu khẩn cấp, nếu không phải chuyện lớn thì sẽ không dùng tới.
Cấp dưới hạ giọng bẩm báo với y: "Tin tức trong kinh, thế cục có biến.
"
Triệu Vô Sách đưa chứng cứ phạm tội của Tề Dược đến tay hoàng đế, hoàng đế tức giận, hạ chỉ bảo Tề Dược vào kinh.
Dùng lý do yến tiệc thiên thu sắp diễn ra, tuổi tác hoàng đế ngày một lớn, muốn uống ly rượu với lão thần.
Hoàng đế không ngốc, ông ta không định rút dây động rừng, cho nên đang đánh bài cảm tình.
Nhưng vấn đề là! !
Tình hình Nguyệt Hà Châu hiện tại vô cùng rối loạn.
Lời đồn đãi nghị luận trong thành sôi nổi, không biết là ai truyền tin tức, bảo rằng Tề Dược cấu kết với người phiên bang, ý đồ tạo phản.
Ngoài ra còn có chút tin tức, nói Lục hoàng tử phát hiện chứng cứ phạm tội của Tề Dược, Tề Dược thẹn quá thành giận, giết chết Lục hoàng tử, chứng cứ chính là thi thể và máu tươi trong hồ Nhật Nguyệt.
Không chỉ có vậy, những quan viên đối địch với Tề Dược cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chỉ trong mấy ngày đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn tranh chấp.
Thế cục ở Nguyệt Hà Châu, Lục Chiêu Bạch rõ ràng, thậm chí bên trong còn có y mượn tay góp gió.
Nhưng chuyện xảy ra ở kinh thành hiển nhiên là do Triệu Vô Sách sớm dự trù.
Bởi vì từ Thiên Thủy đến Nguyệt Hà Châu, từng đó thời gian, không đủ để lên kế hoạch và đưa tin, chỉ có một khả năng chính là Triệu Vô Sách đã sớm muốn làm như vậy.
Lục Chiêu Bạch cười lạnh, hoàng đế muốn âm thầm dụ người tới kinh thành để khống chế, nhưng Triệu Vô Sách cố ý rút dây động rừng, bút tích này chắc hẳn muốn quậy cho nước đã đục còn thêm loạn.
Nếu y không đoán sai, Triệu Vô Sách còn có hậu chiêu.
Người này là kẻ điên, không thể cứng đối cứng.
Y thấp giọng sai bảo: "Nói người của chúng ta chờ thời, kế hoạch lúc trước tạm gác lại.
"
Y phải biết được người nọ rốt cuộc muốn bày trò gì, nếu không cẩn thận rơi vào đó, trở thành vật hi sinh, mất nhiều hơn được.
Thuộc hạ tuân lệnh rời đi, Lục Chiêu Bạch không lập tức trở về mà xóa sạch dấu vết của mình, sau đó mới về nhà.
Đến hoàng hôn, Triệu Vô Sách mới xuất hiện.
Lúc đó Lục Chiêu Bạch đang cùng A Quang ra sau núi hái quả dại trở về, vô tình chạm mặt Triệu Vô Sách.
Lục Chiêu Bạch nhớ đến sắc mặt của người nọ hôm qua, không nói lời nào, đẩy cửa đi vào.
Nhưng A Quang thông minh chào hỏi: "Ân công.
"
Triệu Vô Sách bỏ qua đứa nhỏ, nhìn thấy Lục Chiêu Bạch thì chạy lại gần gọi: "A Bạch.
"
Hồi sáng đi còn xị mặt đấy, giờ đã đổi rồi.
Lục Chiêu Bạch thầm mắng hắn một câu lật bánh tráng, biểu tình lãnh đạm: "Có việc gì?"
Triệu Vô Sách liền cười: "Các ngươi ra sau núi hái quả à?"
Tay A Quang còn cầm rổ đấy, Lục Chiêu Bạch trộm nói ngươi mù chắc, bên ngoài vẫn gật đầu: "Đúng vậy.
".
Đam Mỹ Trọng Sinh
Triệu Vô Sách lại cười: "Ta cũng đi sau núi, đáng tiếc không gặp các ngươi —— Ta mới săn gà rừng, buổi tối hầm canh cho ngươi uống nhé?"
Lục Chiêu Bạch nói sao cũng được, bước chân vào cửa trước, Triệu Vô Sách quơ trúng khoảng không, đành yên lặng đi vào phòng bếp.
Kết quả việc nấu cơm đã bị A Quang giành lấy: "Ân công, ngài mệt mỏi nửa ngày, hay là để ta làm đi?"
Trù nghệ của hắn, ngay cả A Quang cũng không thấm được.
Đứa nhỏ nói chuyện uyển chuyển, Triệu Vô Sách có chút nhụt chí: "Cầm đi cầm đi.
"
Hắn lần nữa đi ra, đứng trong viện nhìn căn phòng.
Đèn dầu được thắp lên phát ra ánh sáng mờ nhạt, Lục Chiêu Bạch ngồi trước cửa sổ, rũ mi cúi đầu, giống như một bức họa được vẽ tỉ mỉ công phu.
Người như tranh vẽ, cũng lạnh như nét bút.
Triệu Vô Sách không tiếng động thở dài, rõ ràng gần trong gang tấc, hắn vẫn như cũ có cảm giác không thể chạm tới.
! !
A Quang ăn xong cơm thì đã đi ngủ từ sớm.
Lục Chiêu Bạch lại không ngủ, y cầm bình rượu ngồi dưới trăng uống, không lâu sau liền dẫn chó đến.
"Một người uống không vui, để ta uống với ngươi.
"
Triệu Vô Sách cười muốn với lấy bình rượu, đã bị Lục Chiêu Bạch tát một cái: "Không hỏi tự lấy là trộm.
"
Triệu Vô Sách ăn tát cũng không thèm nhắc nhở đối phương rượu này là do hắn mua, ngược lại cười hì hì hỏi: "Giận hả?"
Hắn đề cập tới chuyện đêm qua, Lục Chiêu Bạch liền có chút không được tự nhiên: "Có việc gì?"
Y chuyển tầm mắt không nhìn hắn nữa, Triệu Vô Sách liền nở nụ cười: "Không có, nhưng mà A Bạch có tâm sự à? Hay là kể cho ta nghe đi, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.
"
Lục Chiêu Bạch nhớ đến mấy lời lúc trước của Triệu Vô Sách, híp mắt nhìn hắn: "Không có tâm sự, nhưng có nghi hoặc.
"
"Thế càng tốt, ta biết bói toán, chuyên môn giải đáp nghi hoặc.
"
Triệu Vô Sách cười ngả ngớn, Lục Chiêu Bạch vào thẳng vấn đề: "Điện hạ đang tính toán gì vậy?"
Việc đi đến Nguyệt Hà Châu đã khiến Tề Dược cảnh giác, Tết Trùng Dương lại giả chết chạy trốn, mỗi ngày đều ra ngoài bày binh bố trận.
Triệu Vô Sách sớm đã lên kế hoạch, chờ Tề Dược nhảy vào.
Lục Chiêu Bạch muốn biết, y có phải cũng là một quân cờ trong kế hoạch đã định sẵn của hắn không.
Triệu Vô Sách cười vô tội: "Tính toán gì chứ, ta nghe không hiểu! ! "
Nói được một nửa, Triệu Vô Sách đối diện tầm mắt của Lục Chiêu Bạch.
Vì vậy hắn đầu hàng trước: "Ta thật sự không làm gì cả, chỉ là thuận nước đẩy thuyền —— Triệu Mạch muốn binh quyền của Tề Dược, ta lại muốn lão ta chết, hai điều này không mâu thuẫn nhau, chẳng phải sao?"
Hắn thẳng thắn thành khẩn nhưng làm Lục