Edit: Nynuvola
Thời điểm bọn họ quay lại kinh thành đã là giữa mùa đông.
Chuyện ở Nguyệt Hà Châu cùng với những người liên quan đến Tề Dược đều đã đền tội, Triệu Vô Sách còn ra tiền và lương thực để cứu tế nạn dân, khiến cho tình cảnh ồn ào náo loạn không xảy ra lớn thêm nữa.
Hoàng đế cực kỳ vừa lòng, phát thánh chỉ khen ngợi hắn, đoạn phái quan viên mới đến đóng giữ nơi đây.
Khi đoàn người quay trở lại kinh thành, Triệu Mạch cho quan viên Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám cùng nghênh đón ngoài thành.
Đối đãi như thế này cũng đủ để các triều thần nhìn rõ —— Thời cuộc thay đổi rồi.
Con nối dõi của Triệu Mạch vốn không nhiều lắm, mấy năm gần đây nào chết nào bị thương, đặc biệt năm nay chết liền hai người.
Hiện giờ con cái nối dõi còn dư lại một Nhị hoàng tử tàn phế, một Tam hoàng tử bị biếm làm thứ dân sung quân biên cương, còn có một Thất hoàng tử đi đường chưa vững.
Nếu nói trước đó có người dị nghị Lục hoàng tử Triệu Vô Sách vô dụng, sau khi chuyện ở Nguyệt Hà Châu xảy ra, bọn họ cũng dần dần ý thức được, hắn rõ ràng là giả heo ăn hổ.
Nay mới lột mặt nạ, bộc lộ nanh vuốt.
Nhưng bên trong triều đã không còn người có thể đối chọi.
Buổi tối, hoàng đế mở tiệc thiết đãi Triệu Vô Sách ở Thái Cực Điện, quan viên tam phẩm trở lên đều có mặt, cung điện rộng lớn tràn ngập tiếng ca hát trò chuyện.
Rượu quá ba tuần, các triều thần đầu tiên ca ngợi hết mức công đức của hoàng đế, sau đó quay sang nịnh bợ Triệu Vô Sách.
Triệu Vô Sách cảm ơn từng người, thái độ cực kỳ dè dặt, cuối cùng còn nói một câu: "Ta chỉ là dựa theo sai bảo của phụ hoàng, không nhận nổi những lời ngợi khen này."
Hoàng đế ngồi trên ghế đầu, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Tuy nói có chút vô dụng, nhưng cũng may nghe lời.
Tâm trạng ông ta rất tốt, uống thêm mấy ngụm rượu, tay tùy tiện vuốt ve chân Lục Chiêu Bạch, giống như đang trêu chọc thú cưng.
"Ngươi cũng đi theo lập công, muốn trẫm thưởng cho ngươi cái gì?"
Lần này bảo Lục Chiêu Bạch cùng đến chùa Hưng Quốc vốn là do bên Khâm Thiên Giám tính toán, nói mệnh cách của Lục Chiêu Bạch có thể dưỡng hồn cho ông ta.
Lúc Lục Chiêu Bạch tới chùa Hưng Quốc, trụ trì ở đó đã lấy mệnh cách của y trấn dưới tháp trong chùa.
Những chuyện này ông ta không đề cập nửa câu với Lục Chiêu Bạch, chỉ sai y giám sát Triệu Vô Sách.
Ai ngờ Lục Chiêu Bạch trung thành, thật sự đi theo Triệu Vô Sách đến Nguyệt Hà Châu.
Cửu tử nhất sinh, tình hình ở Nguyệt Hà Châu dần ổn định, y cũng coi như là lập công.
Lời của hoàng đế pha trộn ý tứ ban ơn, Lục Chiêu Bạch lại lắc đầu, nói: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài không cần gì cả."
Hoàng đế còn tưởng rằng y sẽ yêu cầu chút gì đó, nhưng lời này hoàn toàn ngoài dự kiến.
Ông ta nhàn nhạt nhìn y, hỏi: "Thật không?"
Lục Chiêu Bạch nhìn ra thái độ bất ngờ của hoàng đế.
Ân huệ quyền uy của thiên tử đều là ban thưởng, không cho phép y nói không cần.
Lục Chiêu Bạch vốn dĩ nên dỗ dành ông ta, nhưng ở ngoài mấy tháng, nội tâm y đã đổi tính, không những không ngoan ngoãn thuận theo, còn mở miệng đáp: "Đúng vậy."
Khi giọng y thốt ra, bàn tay hoàng đế cũng buông lỏng.
Ông ta nhéo mặt y, cười như không cười: "Không cần cái gì mới là mong cầu lớn nhất."
Sức lực trên tay rất mạnh, gương mặt Lục Chiêu Bạch nháy mắt đỏ lên.
Chỉ nghe Triệu Mạch chậm rãi hỏi: "Ra ngoài mấy tháng, lớn mật hơn rồi?"
Lục Chiêu Bạch rũ mắt, cắn đầu lưỡi, thanh âm run rẩy: "Nô tài được long ân Hoàng Thượng chiếu cố......"
Đèn lưu li bát giác theo gió xoay tròn, có ánh nến chiếu vào đôi mắt y, nhu nhược động lòng người.
Hoàng đế lúc này mới dịu xuống, vỗ vỗ mặt y, ngón tay dọc theo một đường trượt xuống: "Chọc ngươi thôi, sao chưa gì đã bị dọa rồi?"
Ông ta uống hết rượu, hứng thú dạt dào khẽ vòng qua eo Lục Chiêu Bạch, nhướng mày: "Mấy tháng không gặp, ngươi cũng có chút mập ra."
Bàn tay ông ta nóng rực, Lục Chiêu Bạch bất giác cảm thấy buồn nôn.
Lại nghe Triệu Mạch hỏi: "Đồ ta cho ngươi dùng được không?"
Trước khi đi, hoàng đế đưa cho y một cái hộp chứa đầy đồ vật dâm loạn, bị Lục Chiêu Bạch tiện tay ném xuống mương.
Lúc nói chuyện, tay Triệu Mạch du tẩu trên mông y, ngón tay cách lớp quần áo khẽ khàng đâm chọc, hiện tại còn đang ở trên đại điện, triều thần không ai dám giương mắt, Triệu Mạch hứng thú dâng cao, thừa dịp có bàn ghế che đậy, lần mò vào bên trong vạt áo Lục Chiêu Bạch.
Rõ ràng đây là chuyện rất quen thuộc, nhưng giờ Lục Chiêu Bạch lại cảm thấy không thể chịu đựng được.
Đặc biệt khi bên trái còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm y.
Đó là Triệu Vô Sách.
Sau lưng y căng cứng như bị kim chích.
Lục Chiêu Bạch cúi đầu, nhấp môi: "Nô tài không dám dùng."
Triệu Mạch nắm cổ y, kéo đến gần: "Không dám dùng? Bị trẫm dưỡng thành dâm đãng như vậy, còn nhịn được sao?"
Lục Chiêu Bạch hơi giãy giụa, Triệu Mạch híp mắt, đang định nói gì đó, bỗng thấy Triệu Vô Sách bưng chén rượu đi tới: "Nhi thần kính phụ hoàng một ly!"
Lục Chiêu Bạch liền nhân cơ hội đứng dậy, thấp giọng hành lễ: "Nô tài đi gọi trà giải rượu."
Y nhanh chóng rời đi, vẻ mặt Triệu Mạch lộ ra bất mãn, bỗng nghe Triệu Vô Sách nói: "Lần này bình định thuận lợi, ít nhiều nhờ có phụ hoàng chỉ điểm, nhi thần kính trọng ngưỡng mộ phụ hoàng, giống như Hoàng Hà trào dâng —— chỉ là, nhi thần còn có một chuyện, cần hồi bẩm với phụ hoàng."
Cơn giận của hoàng đế thu lại, ông ta nhìn về phía hắn, hỏi: "Chuyện gì?"
"Về chuyện bá tánh Nguyệt Hà Châu cảm tạ thiên ân."
Triệu Vô Sách tựa hồ không phát hiện ra sắc mặt của Triệu Mạch, ngay ngắn nói: "Lúc trước thuế và vàng bạc đều bị tham quan ở Nguyệt Hà Châu nuốt hết, nhi thần dựa theo ý chỉ của người cưỡng chế thu hồi lại một phần tài của phi pháp, tất cả dùng để cứu tế bá tánh, cho nên trước khi đi, dân chúng đã tự làm một cái "Ô Vạn Dân", ca ngợi công đức của phụ hoàng."
Hắn nói xong thì sai người trình Ô Vạn Dân lên, lúc mở nó ra, chỉ thấy bên trên ghi tên cũng như dấu tay đan xen, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàng đế lập tức mừng rỡ khôn xiết.
(Ô Vạn Dân có vào thời nhà Thanh, tương tự như lọng che mà dân chúng tặng để ca ngợi lòng nhân từ cách làm việc các quan chức địa phương sắp rời nhiệm kỳ, trên long sẽ treo nhiều dải lụa nhỏ, nó có nghĩa là quan phụ mẫu giống như những chiếc ô dù che chở cho dân chúng, càng gửi nhiều ô, quan lại càng nở mày nở mặt.)
Lục Chiêu Bạch đứng ngoài điện, nghe thấy những tiếng hô hào không ngừng bên trong, còn cả Triệu Vô Sách đang được vây giữa đám đông đó.
Quãng thời gian ở Nguyệt Hà Châu, ngắn ngủi như là một giấc mộng.
Khi Lục Chiêu Bạch trở lại, yến hội đã gần tới hồi kết.
Hoàng đế uống quá nhiều, nhìn thấy y đi đến thì cũng quên luôn không vui ban nãy, vẫy tay kêu Lục Chiêu Bạch lại gần, lảo đảo kéo người trở về Trường Nhạc điện.
Triệu Vô Sách đứng trước cửa đại điện, nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa, đôi mắt âm u khó dò.
......
Huân hương lượn lờ bốc lên trong điện Trường Nhạc, hương thơm ngào ngạt trộn lẫn thôi tình dược, khiến cho đêm đông cũng trở nên khô nóng.
Lục Chiêu Bạch bị ném lên giường, hoàng đế theo đó nhào lên.
Sau đó......
Ngã xuống bên cạnh y.
Lục