Rời khỏi Tề Vương phủ, trên mặt Triệu Vô Sách vẫn là nụ cười bình thản kia, Lục Chiêu Bạch lại nhìn hắn thêm mấy lần, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang bí mật mưu đồ cái gì?"
Triệu Vô Sách liếc y: "Muốn biết sao?"
Lục Chiêu Bạch lập tức rũ mắt: "Có liên quan gì đến ta đâu."
Triệu Vô Sách liền nở nụ cười, dìu người lên xe ngựa, lúc này mới nói: "Còn chưa bàn đến chính sự, đã có người bán thảm với ta rồi."
Chỉ là không biết, là thảm thật hay giả vờ thảm.
Lục Chiêu Bạch suy tư: "Hắn muốn tranh vị?"
Triệu Vô Sách lắc đầu: "Có lẽ thế."
Kiếp trước, Triệu Vô Ly trông có vẻ thành thật, nhưng cũng bị hắn tính kế trong cuộc tranh giành đảng phái.
Dù sao thì chỉ có người chết mới là an toàn nhất.
Kiếp này có quay lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ không vì vậy mà nhân từ nương tay.
Huống hồ......
Triệu Vô Ly nói dễ nghe, nhưng Triệu Mạch dù không màng bất cứ điều gì, chỉ vì muốn nâng đỡ cho Triệu Vô Ly, cũng không cần thiết phải trực tiếp giết Lương phi.
Là ai ở sau lưng ông ta đưa chủ ý?
Lục Chiêu Bạch hiểu suy nghĩ của hắn, không bình phẩm gì cả, đối với y mà nói, trâu bò đánh nhau, y là người được lợi nhất.
"Hồi cung đi."
Y nâng giọng sai bảo phu xe, lại hỏi Triệu Vô Sách: "Điện hạ không về xe ngựa của mình sao?"
Triệu Vô Sách kéo y lại gần, ngăn cản phu xe, khẽ thì thầm với y: "Hiếm khi mới có dịp ra ngoài, trở về làm cái gì, đi dạo với ta nha?"
Lục Chiêu Bạch lười đi: "Tuyết rơi ba ngày nay còn chưa dứt, ngươi tự đi đi."
Tuyết vào đông rơi nhiều, từ lúc hồi kinh tới nay, mặt trời còn hiếm thấy, hiện tại bông tuyết vẫn đang bay đầy trời.
Trời lạnh như vậy, ai rảnh đâu ra ngoài ăn gió phơi sương?
Đáng tiếc y không đi, Triệu Vô Sách cũng không thả người, ở trong xe ngựa ôm y cọ tới cọ lui bày trò, làm Lục Chiêu Bạch giận đến suýt chút nữa đá văng người khỏi xe.
Nhưng cuối cùng vẫn không hạ chân được, chỉ bực bội kêu hắn tránh ra chút: "Nếu đã muốn đi thì để ta cho người mang áo khoác tới."
Triệu Vô Sách cười đắc thắng: "Sớm chuẩn bị rồi, ở trên xe ngựa của ta."
Lúc này Lục Chiêu Bạch mới biết, người nọ sớm đã dự mưu.
Triệu Vô Sách vốn định dẫn Lục Chiêu Bạch đi leo núi, cảnh vật lúc này hẳn sẽ được tuyết bao hết thảy, đất trời sạch sẽ tươi đẹp.
Ai ngờ đến chân núi mới phát hiện tuyết quá lớn lấp đường đi, ban nãy hắn ra cung vô cùng hứng khởi không chuẩn bị trước, lại không đành lòng bỏ về bèn hỏi Lục Chiêu Bạch: "Nếu không, mang ngươi đi chỗ khác chơi?"
Lục Chiêu Bạch không hề tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ: "Đi chỗ nào?"
Triệu Vô Sách vò đầu bứt tai, cuối cùng đưa ra đáp án: "......!Đi dạo phố đi."
Mùa đông ngày ngắn, sắc trời dần tối, mặt nước kết băng, đèn treo sông rực rỡ như ban ngày, từng tầng ánh sáng chồng điệp phản chiếu bốn phía vô cùng đẹp mắt.
Cảnh tượng không tồi, đáng tiếc không mấy người dọn hàng.
Bọn họ đi hơn nửa con phố mới gặp được một người bán rong bán kẹo hồ lô.
Những cây kẹo hồ lô được cắm lên bó cỏ, lớp đường trong suốt bao bọc lấy quả tươi đỏ mọng, Triệu Vô Sách đứng đó chọn một xâu đưa cho Lục Chiêu Bạch.
"Nếm thử cái này không?"
Lục Chiêu Bạch nhàn nhạt nhận lấy, cầm trong tay, Triệu Vô Sách khẽ trêu đùa: "Nếu A Bạch không thích ăn thì chia cho ta nhé?"
Hắn há mồm định cắn, Lục Chiêu Bạch lại né tránh, nhấp môi: "Sao ngươi chỉ mua có một xâu?"
Triệu Vô Sách liền ra vẻ đáng thương: "Tiền không đủ."
Hắn mở miệng nói xạo, Lục Chiêu Bạch không thèm tin hắn, lại nghe Triệu Vô Sách giỡn: "Thật sự, tiền đều tiết kiệm để nuôi vợ rồi."
Càng nói càng quá lố, Lục Chiêu Bạch nhấc chân đi về phía trước, Triệu Vô Sách cười đắc ý đuổi theo, nhẹ giọng hỏi y: "A Bạch chia cho ta một miếng đi?"
Hắn không thích ăn món này, nhưng nếu là Lục Chiêu Bạch đưa, độc dược cũng ngọt.
Lục Chiêu Bạch trực tiếp nhét kẹo hồ lô vào miệng hắn, lấp kín cái mồm không đứng đắn này lại.
Triệu Vô Sách cắn viên kẹo tròn, cảm nhận vị ngọt, đoạn kéo Lục Chiêu Bạch vào lòng, cúi đầu chuyển kẹo đường qua miệng y.
Kẹo hồ lô dẻo chua chua ngọt ngọt, đầu lưỡi lại thấy mềm mại nóng bỏng.
Lục Chiêu Bạch bị chặn miệng, quai hàm đều phồng lên, cơ thể bị giam trong lồng ngực hắn không thể nhúc nhích.
Triệu Vô Sách cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng trộm hôn một phát nữa nơi khóe môi y.
"Cục cưng à, chọc ngươi thôi, sao ta có thể đoạt đồ của ngươi được?"
Người im miệng lúc này đổi thành Lục Chiêu Bạch, y tức giận cắn nát kẹo rồi nuốt xuống, lại bị Triệu Vô Sách cầm tay dỗ dành: "Giận hả?"
Lục Chiêu Bạch mới không hẹp hòi như vậy.
Huống chi......
Kẹo hồ lô quả thực ngọt.
Thấy y không chịu mở miệng, Triệu Vô Sách vuốt ve tay y, nói sang chuyện khác: "Muốn đi xem nhóc con không?"
Sau khi đến kinh thành, Triệu Vô Sách sắp xếp Dao Quang cho thuộc hạ, Lục Chiêu Bạch từng hỏi qua hắn một lần, lúc ấy Triệu Vô Sách chỉ hờn dỗi bảo: "Ngươi để tâm nhóc con kia như thế, sao không thấy để tâm ta chút nào vậy?"
Lục Chiêu Bạch khinh thường ra mặt, sau đó không hỏi hắn nữa.
Lúc này hắn nhắc tới, Lục Chiêu Bạch mới hỏi: "Nó còn ở kinh thành?"
Triệu Vô Sách cười: "Ngàn dặm xa xôi mang về đây, sao có thể ném được? Đúng lúc ta mang ngươi đi gặp nó nhé?"
Sắc mặt Lục Chiêu Bạch liền phảng phất ý cười.
Triệu Vô Sách nhìn thấy, âm thầm nghiến răng trong lòng.
Nhóc thúi sao còn được chú ý hơn hắn vậy?
......
Lúc tới phủ đệ, bắt gặp Dao Quang cả người đầy vết thương đang bôi thuốc, Triệu Vô Sách liền biết Dao Quang được chú ý hơn so với hắn tưởng nhiều.
Lục Chiêu Bạch cực kỳ quan tâm đứa nhỏ, y đau lòng hỏi chuyện gì xảy ra, Dao Quang thế nhưng không bận tâm mấy: "Luyện công xảy ra va chạm, không đáng ngại.
Ngài sao lại đến gặp ta thế?"
Ánh mắt của nhóc con tràn đầy kinh ngạc vui mừng, sáng rỡ nhìn Lục Chiêu Bạch.
Sau khi quay về kinh, Triệu Vô Sách liền ném Dao Quang cho Chu Tước, bảo hắn đưa nhóc con đi học võ, dù sao vẫn còn nhỏ, phải học cách an cư lạc nghiệp mới có thể có chỗ đứng trong tương lai.
Triệu Vô Sách tâm huyết dâng trào đại phát thiện tâm, lúc xử trí cũng tùy ý, nhưng Dao Quang vô cùng cảm kích.
Nó nói chuyện với Triệu Vô Sách cũng không quá thân thiết mà thêm mấy phần kính sợ: "Ân công."
Dao Quang hành lễ trước mặt Triệu Vô Sách, Triệu Vô Sách nhìn lướt qua vết thương trên người nó, khó có dịp mà thầm cảm thán câu, hạt giống tốt.
Hắn phất tay ra hiệu cho nó đứng dậy, liền thấy Dao Quang chạy sang chỗ Lục Chiêu Bạch: "Ngài khát không ạ? Ta đi rót nước cho ngài."
Nhóc thúi này lại bắt đầu ân cần niềm nở rồi đấy, đáng tiếc trên người nó còn đầy vết thương, Lục Chiêu Bạch vội ngăn cản, giơ tay sờ đầu nhóc con: "Không cần, ngươi ngồi đi, ta bôi thuốc cho