Edit: Nynuvola
Triệu Vô Sách mơ thấy ác mộng.
Hắn biết rõ mình đang mắc kẹt trong giấc mộng.
Xung quanh khói lửa đầy trời, là khung cảnh mà hắn phóng hỏa trước khi chết.
Cung điện vàng son huy hoàng bị ngọn lửa thổi quét, mà Lục Chiêu Bạch! !
Đứng dưới ánh lửa ấy.
Hắn ở bên ngoài cửa, còn thiếu niên đứng bên trong cánh cửa.
Vẫn là bộ bạch y kia, ánh mắt lạnh nhạt.
Triệu Vô Sách điên cuồng muốn lao vào trong, nhưng giữa bọn họ phảng phất như bị ngăn cách bởi một kết giới vô hình.
Hắn liên tục nhào lên rồi bị đánh văng ra, cuối cùng kiệt sức, toàn thân đều là máu ngồi dưới đất.
Thiếu niên đứng bên trong cánh cửa, ngọn lửa bỏng cháy da thịt của y, chỉ chừa lại một đôi mắt lạnh lẽo, lúc nhìn hắn cũng đầy xa cách hờ hững.
Giọng hắn kêu rên khàn đặc, không ngừng gọi: "Lục Chiêu Bạch, A Bạch ——"
Nhưng thiếu niên chỉ nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Triệu Vô Sách, đi đi.
"
Y nói: "Chúng ta không phải người chung một con đường.
"
Ngọn lửa quét lên trên đầu cung điện, hắn gào thét, dùng hết sức bình sinh mắng những từ ngữ thô tục, cuối cùng chuyển thành cầu xin y: "Để ta đi vào! ! A Bạch, tận trời cuối đất, ta muốn đi cùng ngươi.
"
Hắn cắn răng, mỗi chữ đều mang theo máu: "Ngươi đừng mơ bỏ lại ta!"
! !
"Chủ tử, chủ tử?"
Triệu Vô Sách chợt mở bừng mắt.
Ánh lửa trong giấc mơ chưa tan biến, cơ thể hắn đau đớn như bị đánh nát.
Triệu Vô Sách nhìn chằm chằm đỉnh màn xanh đen, đồng tử mở to, bên trong màn đen tối u ám.
Chu Tước bị dáng vẻ này của hắn làm hoảng sợ, cẩn thận dò hỏi: "Chủ tử, ngài có thể nghe được ta nói chuyện sao?"
Triệu Vô Sách nhìn về phía hắn.
Chu Tước bị dọa sợ, vội vàng quay ra bên ngoài kêu: "Thái y đâu, thái y!"
Một người đàn ông xách theo hòm thuốc bước nhanh đến gần, Triệu Vô Sách mặc cho người xem xét, đôi mắt một mảnh mờ mịt âm u.
"Ta đang ở đâu?"
Không có ánh lửa.
Cũng không có Lục Chiêu Bạch.
Không đúng!
Ký ức trước khi hôn mê ùa về, cũng làm thần trí hắn từ trong biển lửa quay trở lại hiện tại.
Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, Chu Tước vội tiến đến dìu hắn, lại bị Triệu Vô Sách tóm chặt tay.
Triệu Vô Sách đỏ mắt, thanh âm nghẹn ngào khó phân biệt: "Lục Chiêu Bạch đâu?!"
Chu Tước sớm có chuẩn bị, vội vàng trấn an hắn: "Chủ tử yên tâm, Đốc Công không sao cả.
"
Thái y là người của bọn họ, Chu Tước không cần nói dối.
"Đốc Công trước đó cũng đã tỉnh, nhưng giờ ngài ấy mới uống thuốc và ngủ rồi.
"
Cổ Triệu Vô Sách cứng đờ, hắn chậm rãi xoay người, hỏi: "Y ở đâu?"
"Ngay phòng cách vách.
"
Chu Tước còn chưa nói xong, Triệu Vô Sách đã đẩy hắn ra đi xuống giường, đầu váng mắt hoa suýt chút nữa thì té ngã.
Chu Tước muốn bước lại dìu hắn lần nữa, bỗng thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo ra ngoài.
Cách vách.
A Bạch của hắn ở ngay cách vách.
Hắn đẩy mạnh cửa ra, loạng choạng chạy tới mép giường, lúc nhìn thấy Lục Chiêu Bạch, Triệu Vô Sách đỡ trụ giường, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
Chỉ đi có vài bước chân mà người Triệu Vô Sách đã thấm đẫm mồ hôi, chân mềm nhũn không đứng vững, chỉ có thể nương nhờ ngoại lực mới miễn cưỡng đứng được.
"Chủ tử yên tâm, Đốc Công một canh giờ trước có tỉnh một lần, thái y nói tuy thương thế của ngài ấy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng! ! "
Triệu Vô Sách không biết có nghe vào tai hay không, thanh âm nhẹ bẫng: "Ừ.
"
Chu Tước lại nói: "Thêm nữa là hung thủ đã bị nô tài bắt giữ, còn đang thẩm vấn, nô tài đã nói với Huyền Vũ, nếu tiến triển lập tức tới hồi bẩm.
"
Triệu Vô Sách lần này đã nghe thấy rõ: "Ừ.
"
Hắn nhìn Lục Chiêu Bạch nằm trên giường, Chu Tước cẩn thận dò hỏi: "Vậy nô tài ra ngoài trước nhé?"
Bộ dạng này của chủ tử, nếu khuyên quay về nghỉ ngơi e là không khả quan mấy.
Triệu Vô Sách vẫy tay, Chu Tước có chút lo lắng đánh giá trạng thái của hắn nhưng cuối cùng vẫn không nhiều lời.
"Nô tài cáo lui trước.
"
Tiếng đóng cửa vang lên, Triệu Vô Sách rốt cuộc không chịu nổi té ngã trên đất.
Hắn lồm cồm bò dậy, nửa tựa vào đầu giường của Lục Chiêu Bạch, dè dặt nắm lấy bàn tay y.
Ngón tay mềm mại, ấm nóng.
Sống động.
Trong mộng đều là giả.
A Bạch của hắn vẫn còn nguyên vẹn nằm nơi đây.
Y còn sống.
Triệu Vô Sách từ từ nhếch môi, cười khó coi hơn cả khóc.
"A Bạch, A Bạch! ! "
Hắn kêu lên từng tiếng nỉ non, nhỏ bé để không đánh thức người trên giường, giọng nói xoa dịu an ủi, không biết đang dỗ dành ai.
Lục Chiêu Bạch lại khẽ hừ một cái.
Triệu Vô Sách ngay lập tức nhìn y.
Mí mắt của người nằm trên giường giần giật, giống như đang cố hết sức muốn cởi bỏ gông cùm xiềng xích.
Hắn nhìn chằm chằm y không dám chớp mắt, mãi tới khi! ! Y mở bừng mắt.
"A Bạch, ngươi sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?" Triệu Vô Sách nắm tay Lục Chiêu Bạch, nhẹ nhàng trấn an: "Ta ở đây, ta ở đây.
"
Thanh âm run rẩy mà sợ hãi, trong lòng đầy bàng hoàng.
Lục