Thời Vọng rất ghét bị sốt, không chỉ vì cơ thể khó chịu mà còn vì khi cậu bị sốt đến mơ hồ, phòng tuyến tâm lý sẽ trở nên cực kì yếu ớt, rất dễ làm ra đủ thứ chuyện đi ngược lại với tính cách của bản thân, hệt như lúc cậu thất thố khi say, đặc biệt hủy đi hình tượng ngầu lòi lãnh khốc mà cậu vất vả dựng lên.
Khiến cậu mất mặt trước mặt Dung Dữ, còn không bằng trực tiếp giết cậu luôn đi.
Nhưng Dung Dữ lại không cảm thấy như vậy, tuy rằng khi Thời Vọng ốm quả thật là anh đau lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thời Vọng bị sốt đến mơ mơ màng màng so với ngày thường đáng yêu hơn nhiều, dỗ dành hai câu sẽ khóc, mắng vài câu liền ngoan ngoãn trở lại, còn đặc biệt rất thích làm nũng.
Dung Dữ còn cố ý sắp xếp các video quý báu đó vào một folder, chuyên dùng để giữ các video lén quay chụp Thời Vọng lúc ốm, folder thiết lập mật mã 3 lớp, mật mã mỗi lớp đều là 16 kí tự trở lên...
Nhưng đôi lúc, Dung Dữ cũng nghi hoặc, chỉ là sinh bệnh thôi, thật sự có thể thay đổi tính cách con người tới biên độ lớn như vậy sao? Dung Dữ thầm đoán có lẽ ở phần sâu kín nhất của Thời Vọng, ẩn sâu trong cái cơ thể cố chấp ngoan cường kia, nói không chừng lại cất giấu một đứa trẻ yếu ớt lại nhát gan cũng nên.
Trong phòng y tế yên tĩnh mà lặng lẽ, phảng phất trong không khí một mùi hương nước sát trùng nhàn nhạt, Dung Dữ bế Thời Vọng đặt trên giường đơn, rải chút bột thuốc màu trắng trên vết thương do đao cứa trên cánh tay, lại dùng thêm băng gạc trắng sạch sẽ cuốn quanh miệng vết thương từng lớp từng lớp một.
Thuốc đặc trị hạ sốt tiện tay là có thể tạo ra được, chẳng qua, để đút được cho Thời Vọng lại có chút khó khăn, tên nhóc này bị sốt đến mơ hồ, trong lòng còn nghẹn một bụng tức giận, quay đầu tránh tới tránh lui, không chịu uống thuốc, cưỡng ép nhét vào miệng lúc sau cậu sẽ lại dùng đầu lưỡi nhổ ra.
Có thể là do việc Dung Dữ hạ thuốc q đàn:328952857 cho cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng tức giận, cho nên dù là thuốc bình thường cậu cũng không muốn uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu Dung Dữ còn có kiên nhẫn dỗ dành, sau khi dỗ dành chừng mười lăm phút, ít nhiều cũng nổi lên chút tức giận, dứt khoát dùng ngón tay cưỡng ép xoay mặt cậu về phía mình, trầm giọng hù dọa, "Ngoan nào, còn tiếp tục không chịu uống thuốc, ta sẽ trực tiếp nhét vào em từ phía sau*!"
* Nếu ai không biết thì thực sự có thể dùng cách này, đối với những đối tượng không thể tiêm hoặc uống thuốc.
Thời Vọng lập tức không phản kháng nữa, Dung Dữ những tưởng cậu bị dọa sợ, đang muốn đút thuốc cho cậu một lần nữa, Thời Vọng bỗng nhiên loạt xoạt nằm xuống, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt lo sợ bất an nhìn về phía anh.
Cậu dùng âm thanh hơi khàn khàn, nhỏ giọng nói: "Kem ly..."
Dung Dữ: "Hửm?"
"Em muốn ăn kem ly."
Dung Dữ: "......"
Được rồi, cái loại ngữ khí làm nũng với âm thanh mềm nhẹ như này, xem ra, Thời Vọng quả thực bệnh cũng không nhẹ, dây thần kinh phụ trách thủ vững tôn nghiêm của đàn ông đã bị rút ngắn còn có chút xíu.
Cậu ngoan ngoãn như vậy, khiến Dung Dữ cũng không tự chủ được mà hạ nhẹ giọng, an ủi nói: "Em đang ốm, không thể ăn kem, ngoan, chờ đến khi khỏi bệnh rồi lại ăn."
Ánh mắt Thời Vọng ngây ngốc nhìn lên trần nhà, giống như không nghe hiểu Dung Dữ đang nói gì, cố chấp nài nỉ:" Bụng em nóng quá, cổ họng cũng khô nữa, em muốn ăn kem..."
"......"
Dung Dữ khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhận thua, làm một người đàn ông ân cần săn sóc, sao lại nỡ từ chối cái yêu cầu đáng yêu như thế của người yêu mình cơ chứ?
Anh đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay trống không bỗng nhiên liền xuất hiện một hộp kem ly nhỏ vị hương thảo, còn mang thêm một chiếc thìa gỗ nhỏ hình bàn chân mèo.
"Được rồi, bé ngoan, muốn ăn cái này thì em phải uống thuốc, hiểu không?"
Thời Vọng ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn nhìn một lúc, lại đột nhiên dở quẻ, không biết lấy sức lực từ đâu, hất tay một cái làm văng cái hộp kem ly kia xuống sàn nhà, còn làm ầm ĩ lên: "Không cần! Em không ăn cái này! Em muốn dì Tôn ở phòng pha trà trong công ty đích thân làm cho cơ!"
Dì Tôn? Từ đâu mà cục đá ven đường cũng nhảy tới rồi?
Dung Dữ không vui liếc mắt một cái nhìn chằm cậu, áp lực vô hình thổi quét mà tới.
Trong nháy mắt kia, Thời Vọng phảng phất giống như chú thỏ gặp phải gã thợ săn, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, cơ thể hơi run rẩy một chút, trong ánh mắt hiện lên vài phần sợ hãi.
Dường như âm thanh cậu phát ra cũng bị vặn nhỏ lại, cậu ngước đôi mắt sợ hãi rụt rè nhìn Dung Dữ, sợ sệt nói:" Em muốn ăn mà..."
Cậu nói một câu như vậy, khiến Dung Dữ bại trận trong nháy mắt, anh lại không thể không nhượng bộ một lần nữa, "Được rồi, tòa 33, loại kem do dì Tôn ở phòng pha trà tự mình làm đúng không, trước tiên em ngủ một giấc đã, ta sẽ đi