Đêm khuya yên tĩnh, cùng với tiếng gầm giận dữ, Vương thái y bị một chung trà đánh đuổi ra ngoài, thời điểm bỏ chạy thập phần vội vàng, nếu chậm một bước, nói không chừng sẽ bị một chung trà lấy đi tánh mạng.
Tiêu Vân Hoàn tức giận ôm mèo đi qua đi lại: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!”
Thu Vãn để mặc hắn ôm, hơn nữa còn tự mình điều chỉnh một tư thế thoải mái ở trong ngực hắn. Rõ ràng bầu không khí trong điện đều vô cùng khẩn trương, nhưng nàng nằm trong ngực Tiêu Vân Hoàn, cảm nhận được có người ôm mình đi tới đi lui, trong biên độ dao động đều đều nàng còn cảm thấy vài phần buồn ngủ.
Nàng lại ngáp một cái, cố gắng chống mí mắt lên tinh thần.
Tiêu Vân Hoàn vẫn còn đắm chìm trong sự thật khó tin, động tác đi qua đi lại của hắn chợt khựng lại, hắn xoay người đi hỏi Cao Bình Sơn: “Trong cung có mấy con mèo đực? Những con mèo đó là của ai? Ngọc Cầu có từng tiếp xúc với chúng nó không? Con mèo dám lén lút tiếp xúc với Ngọc Cầu dưới mí mắt trẫm là con nào?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao công công cẩn thận đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài cũng không biết.”
“Chuyện này cũng không biết chuyện kia cũng không biết, trẫm cần ngươi thì có ích gì!” Tiêu Vân Hoàn phẫn nộ nói: “Tra cho trẫm! Tìm ngay con mèo đực không biết xấu hổ kia cho trẫm!”
Ám vệ tránh trong bóng tối nhận lệnh, nhanh chóng đi rình coi ổ mèo của các cung.
Thu Vãn điều chỉnh tư thế, lót thịt mềm mại vỗ vỗ lên mặt hắn.
Còn có thể là ai, đương nhiên là ngài nha, bệ hạ.
Bên trong hậu cung này, cũng chỉ có bệ hạ có thể khiến nàng mang thai.
Tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn không nghe được tiếng lòng của nàng, bởi vậy cũng chỉ càng thêm giận dữ. Cao công công và nhóm thị vệ thái giám trong điện nằm không cũng trúng đạn, tất cả đều bị hắn mắng cho một trận, đợi đến khi hắn mắng tới miệng khô lưỡi khô, nâng chung trà lên uống một ngụm, trà lạnh chảy vào bụng lúc này cuối cùng hắn mới bình tĩnh trở lại.
Tiêu Vân Hoàn ôm mèo trắng, ngồi cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, hồi tưởng lại tất cả những con mèo mình đã gặp trong cung một lần, loại trừ mọi khả năng.
Hắn cẩn thận ôm Thu Vãn lên, cố ý tránh bụng nàng, nói: “Hiện giờ thời tiết nóng bức, nói vậy ngươi cũng không hay ra ngoài, chắc hẳn cả ngày đều ở bên trong Bích Nguyệt Cung mới đúng, không phải ngươi luôn dính lấy Thu quý nhân sao? Nàng thường xuyên ở trong Bích Nguyệt Cung, nghĩ tới có lẽ ngươi cũng không có quá nhiều cơ hội chạy ra ngoài.”
“Meo~”
“Ngươi cảm thấy trẫm nói rất đúng?” Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn sáng lên, lại nói: “Bích Nguyệt Cung chỉ có một con mèo là ngươi, Huệ tần không nuôi mèo, Thu quý nhân cũng không nuôi con mèo nào khác, cơ hội để ngươi tiếp xúc với những con mèo khác không nhiều lắm, cũng chỉ có……”
Chỉ có đến nơi này của hắn, tiếp xúc một chút với Sửu Cầu.
Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn nghiêm trọng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Sửu Cầu một hồi lâu.
Sửu Cầu đang nằm trên đất ôm con cá vải gặm cắn vô cùng vui vẻ, đột nhiên nó cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, lập tức rùng mình một cái, cảnh giác xoay người lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
Tiêu Vân Hoàn chăm chú nhìn nó hồi lâu, sau đó lại chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đâu, Sửu Cầu chỉ là một con mèo sữa thôi.
“Không đúng, tuy rằng ngươi hay dính lấy Thu quý nhân, nhưng mỗi lần trẫm tới tìm ngươi, ngươi lại thường xuyên không ở đấy. Thu quý nhân nói ngươi ham chơi, chạy ra bên ngoài, tuy nhiên trẫm chẳng mấy khi nhìn thấy bóng dáng ngươi, ngươi nói xem, có phải ngươi ra ngoài giao du với mèo hoang hay không?” Tiêu Vân Hoàn duỗi tay nắn bóp móng vuốt nàng, sau đó thả nhẹ thanh âm, dỗ dành nói: “Ngọc Cầu, ngươi viết tên con mèo hoang kia xuống đây, trẫm đáp ứng ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không làm gì con mèo hoang kia. Bởi vì ngươi là sủng vật của trẫm, thân phận tôn quý, không phải con mèo hoang nào cũng có thể trèo cao, trẫm giúp ngươi nhìn xem con mèo hoang kia có xứng đôi với ngươi hay không.”
Xứng đôi, xứng đôi, trong thiên hạ này không có con mèo nào tôn quý hơn Hoàng Thượng.
Thu Vãn vươn móng vuốt vỗ vài cái trấn an hắn.
Tiêu Vân Hoàn bình tĩnh nói: “Nếu con mèo hoang kia tướng mạo xấu xí, mỏ chuột tai khỉ, thân phận thấp kém, còn hay đi Ngự Thiện Phòng ăn cắp cá khô, vậy đừng trách trẫm thủ hạ vô