Trái tim Thu Vãn như bị treo ngược lên.
Không biết có phải do nàng xui xẻo hay không, Thu Vãn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn tới cùng một lúc. Đầu tiên là Hoàng Thượng hư hư thực thực phát hiện ra mối liên hệ giữa nàng và Ngọc Cầu, hiện giờ ngay cả Huệ tần cũng chỉ ra điểm cổ quái giữa nàng và Ngọc Cầu.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Thu Vãn, nàng nín thở khẩn trương nhìn sang Huệ tần, chỉ sợ sẽ nghe được đáp án gì đó khiến người ta kinh sợ từ trong miệng Huệ tần.
Thu Vãn kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nàng giương mắt trộm nhìn Huệ tần, thấy lực chú ý của Huệ tần vẫn đặt trên binh thư, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói: “Có lẽ Huệ tần nương nương bỏ lỡ khoảnh khắc đó rồi, Ngự Miêu luôn thích chạy nhảy bên ngoài, không thích ngồi yên trong phòng. Lúc trước thời điểm muội ở Bích Nguyệt Cung, Huệ tần nương nương cũng không hay tới phòng muội, có lẽ là không đúng lúc thôi.”
“Lời muội nói cũng không phải không có đạo lý.” Huệ tần gật đầu, không chút để ý nói: “Tuy nhiên nói những lời này cũng vô dụng, Ngọc Cầu không thích thân cận với người khác, ngoại trừ ta và Hoàng Thượng, người duy nhất nó thân cận cũng chỉ có muội. Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng khi nó ở cạnh muội, tuy nhiên nó chỉ thích ngủ ở chỗ của muội, Ngọc Cầu là mèo của Hoàng Thượng nhưng trước nay ta chưa bao giờ thấy Ngọc Cầu ngủ lại tẩm cung của Hoàng Thượng, nơi duy nhất khiến Ngọc Cầu nguyện ý lưu lại cũng chỉ có chỗ của muội.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn ấp úng gật đầu, không biết có nên tự hào hay không.
Huệ tần chậm rãi lật sang một trang khác, lại nói: “Ta thấy Ngọc Cầu cũng chỉ coi nơi này của muội là nơi đặt chân mà thôi, nó thân cận với Hoàng Thượng nhưng cho tới bây giờ chưa từng ngủ lại chỗ Hoàng Thượng. Thật ra nó phân biệt rất rõ ràng, Ngọc Cầu thông minh, coi chỗ của muội là nơi để ngủ, coi Hoàng Thượng là người nuôi dưỡng nó, về phần ta……”
Huệ tần dừng một chút, lòng hiếu kỳ của Thu Vãn cũng theo nhịp điệu của Huệ tần mà được nâng lên.
Huệ tần khép quyển binh thư lại, hài lòng nói: “Về phần ta, đương nhiên là người Ngọc Cầu kim ốc tàng kiều, không cần ta nuôi cũng không ngủ lại nơi này của ta. Muội xem, như vậy không phải rất giống mèo hoang bên ngoài của Ngọc Cầu hay sao?”
Thu Vãn: “……”
Huệ tần nương nương!
Ngài tỉnh táo một chút đi!
Ngọc Cầu là mèo nha!
Thu Vãn dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên đáp lại Huệ tần như thế nào.
Thu Vãn mới biết thì ra mình lại có mị lực lớn như vậy, ngay cả Huệ tần nương nương cũng nguyện ý để nàng “Kim ốc tàng kiều”.
Nàng trộm quan sát một chút, thấy bộ dáng Huệ tần vẫn không chút để ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
Nhất định Huệ tần nương nương vẫn chưa phát hiện ra, nếu Huệ tần nương nương đã phát hiện, lấy mức độ coi trọng của Huệ tần nương nương đối với Ngự Miêu, nhất định sẽ không bỏ qua, đồng thời nhanh chóng lộ ra sơ hở trước mặt nàng. Thu Vãn tự cho là mình hiểu biết Huệ tần vài phần, bởi vậy cũng càng thêm chắc chắn.
Tuy nhiên nếu Huệ tần nương nương không phát hiện, vậy Hoàng Thượng nói ra những lời kỳ quái như thế, không phải Huệ tần nương nương nói thì hắn làm sao biết được?
Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm?
Thu Vãn trầm tư suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không ra manh mối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói chuyện với Huệ tần một lát, tới thời gian cơm trưa, phòng bếp nhỏ liền đưa cơm trưa tới.
Đồ ăn vừa được đặt lên bàn, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo, thân ảnh màu vàng đang từ bên ngoài bước vào.
Thu Vãn vội vàng đứng dậy hành lễ, tuy nhiên nàng còn chưa kịp đứng lên đã bị Tiêu Vân Hoàn ngăn lại, đỡ ngồi trở lại ghế.
“Hiện giờ nàng đang có thai, hành động không tiện, những lễ nghĩ đó liền miễn đi.”
Bụng nàng còn chưa lộ lấy đâu ra đạo lý hành động không tiện.
Nhưng bởi vì đó là hảo tâm của Hoàng Thượng cho nên Thu Vãn vẫn cảm tạ.
Nàng dịu dàng hỏi: “Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện chưa?”
“Vẫn chưa, đúng lúc trẫm đi ngang qua nơi này của nàng, nhớ tới nàng nên liền tiến vào xem sao, nếu đúng giờ cơm trưa vậy thì ăn ở đây đi.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Huệ tần liếc mắt nhìn hắn một cái, không muốn hỏi quá trình cụ thể của sự trùng hợp này diễn ra như thế nào.
Mấy người nói chuyện một lát, Tiêu Vân Hoàn nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Ngọc Cầu đâu? Hôm nay sao không thấy bóng dáng?”
Thu Vãn thuần thục đáp lời: “Hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, bộ dáng như có điều suy tư.
Hắn còn chưa nói gì, ngược lại Huệ tần đã mở miệng: “Nói đến cũng kỳ quái, từ ngày muội dọn sang bên này, ta càng ngày càng ít nhìn thấy Ngọc Cầu, ngay cả ở trong cung của muội cũng không thấy được, ngược lại còn không bằng khi ở Bích Nguyệt Cung.”
Tiêu Vân Hoàn: “Ồ?”
Thu Vãn lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.
Vì sao không gặp? Bởi vì nàng đang ngủ nha.
Thu Vãn thấp giọng nói: “Hiện giờ mới chuyển tới địa phương mới, có lẽ Ngự Miêu còn chưa quen đi.”
“Một khi đã như vậy, vì sao ở Bích Nguyệt Cung ta cũng không nhìn thấy nó.” Huệ tần cảm thán: “Thậm chí ta còn sang phòng muội tìm vài lần, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Ngọc Cầu, trong khoảng thời gian này hành tung của Ngọc Cầu luôn thần bí, ta làm thế nào cũng tìm không ra nó, không ở chỗ của muội, không ở chỗ của ta, Hoàng Thượng, chẳng lẽ Ngọc Cầu chạy sang chỗ ngài?”
Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nhìn Thu Vãn, trước khi Thu Vãn kịp phát hiện hắn lại nhanh