Thẳng đến khi nhìn thấy tất cả mọi người bước vào huyện nha, bá tánh đứng ở hai bên đường phố mới hốt hoảng hồi thần.
Bọn họ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, ở trong mắt đối phương bọn họ đều nhìn thấy sự kinh ngạc và khiếp sợ.
“Này…… Vừa rồi người từ trên xe ngựa bước xuống, thật sự là Thu đại nhân sao?”
“Vì sao Thu đại nhân lại bước xuống từ xe ngựa của Hoàng Thượng?”
“Chẳng lẽ Thu đại nhân chuẩn bị được thăng chức?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lại đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ đang nghĩ gì vậy, với tính tình lười nhác của Thu đại nhân, đừng nói là thăng chức, có thể giữ được chức quan hiện tại đã không dễ dàng rồi.
Hoàng Thượng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sự lười nhác của Thu đại nhân đã truyền tới tai Hoàng Thượng, chọc đến Hoàng Thượng tức giận, đặc biệt tới đây thu hồi chức quan của Thu đại nhân?
Khó trách mọi người đều nghĩ tới trường hợp xấu, huyện Thanh Thành chỉ là một huyện nhỏ, ngày thường ngay cả bóng đại quan đi qua cũng không có, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một vị quan bé như hạt mè là Thu phụ. Trong lòng mọi người hiểu biết Thu phụ, đương nhiên đối với trình độ lười biếng của ông bọn họ cũng có ấn tượng sâu sắc. Ngày thường bọn họ vừa kính trọng vừa lo lắng cho Thu phụ, mắt thấy những người bên cạnh ông đều lục tục thăng quan, riêng chỉ có Thu phụ là bất động, càng sợ hơn là sự lười biếng của Thu phụ sẽ mang tới vận rủi cho ông.
Hiện giờ huyện Thanh Thành nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một người khó lường, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Thu phụ gặp nạn.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng run sợ thu hồi tầm mắt.
Tương phản với sự lo lắng của bá tánh, không khí bên trong huyện nha lại vô cùng vui vẻ.
Hôm qua Trương công tử tới đưa tin, Thu mẫu và huynh trưởng Thu Vãn đã biết tin Thu Vãn trở về, ngay từ sáng sớm bọn họ đã chờ sẵn ở cổng, hiện giờ thấy xe ngựa dừng lại, bọn họ lập tức chạy ra nghênh đón Thu Vãn trở về.
Nhiều năm không gặp người nhà, vừa nhìn thấy Thu mẫu, Thu Vãn liền đỏ hốc mắt, gọi một tiếng mẫu thân sau đó liền nhào vào trong ngực Thu mẫu.
Sau khi lau một phen nước mắt nước mũi ở trong ngực Thu mẫu, lúc này mới đứng thẳng người, giới thiệu với người nhà.
“Nương, đây là bạn tốt ở trong cung của con, Huệ tần nương nương.” Thu Vãn giới thiệu Huệ tần: “Nữ nhi ở trong cung ít nhiều nhờ Huệ tần nương nương chiếu cố, ngài ấy giúp đỡ con không ít chuyện đâu.”
Thu mẫu vội vàng nói lời cảm tạ với Huệ tần.
Ngược lại là Huệ tần vội vội vàng vàng nhảy ra xa, không biết phải làm sao, hai má đỏ lên, chỉ biết hoảng loạn xua tay cự tuyệt. Ngày thường nhanh mồm dẻo miệng là thế hiện giờ ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Thu Vãn nhìn mà buồn cười, không đành khó xử Huệ tần, lại ôm Sửu Cầu từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn ra, giới thiệu với Thu mẫu: “Nương, đây là mèo của Hoàng Thượng, tên là Sửu Cầu, người cứ gọi tên nó là được.”
Thu mẫu vội vàng đáp ứng, nhưng khi nghe được cái tên kia, khóe mắt khẽ giật giật, nhịn không được nhìn thoáng qua Tiêu Vân Hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một con mèo nữa đâu?” Thu phụ hừ một tiếng, nói: “Vì sao không thấy con mèo kia?”
Thu Vãn chớp chớp mắt, nói: “Ngọc Cầu vừa chạy đi chơi rồi.”
“Còn một con khác sao?”
“Đúng vậy, nương, Hoàng Thượng nuôi dưỡng hai con mèo, một con là Sửu Cầu, một con khác gọi là Ngọc Cầu, đó là mèo trắng. Ngọc Cầu hành tung bất định, ngày thường xuất hiện không có quy luật, con cũng thường xuyên không tìm thấy nó.” Thu Vãn nói: “Nếu nương gặp được cũng đừng để nó dọa sợ.”
Tiêu Vân Hoàn cười như không cười nhìn nàng, tùy ý nàng nói dối.
Không nói tới phản ứng của những người khác, tuy nhiên tẩu tử Thu Vãn lại sắp bị dọa ngất đi rồi.
Nàng trộm kéo tướng công mình sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, sao chàng không nói với thiếp chuyện muội muội chàng là phi tử của Hoàng Thượng!”
“Ta chưa nói với nàng sao?” Huynh trưởng Thu Vãn gãi đầu: “Chắc là quên rồi.”
“Lúc trước chàng chỉ nói muội muội chàng gả tới kinh thành, ngày thường ít khi trở lại, nhưng chàng chưa từng nói muội ấy gả vào hoàng cung nha!” Tẩu tử Thu Vãn phát điên.
Gả cho người bình thường và gả cho Hoàng Thượng, chính là khác nhau một trời một vực!
Huynh trưởng Thu Vãn lại nói: “Đó là ta quên mất, nàng xem, ngày thường muội muội cũng không thường xuyên trở về, gả cho ai cũng thế thôi.”
Tẩu tử Thu Vãn hoàn toàn nghẹn họng.
Mà bên kia, sư gia và bộ đầu mới thật sự bị dọa còn nửa cái mạng.
Không nói tới việc tận mắt nhìn thấy Thu đại nhân của bọn họ từ trên xe ngựa của Hoàng Thượng bước xuống, mà nữ nhi của Thu đại nhân còn trở thành sủng phi của Hoàng Thượng. Không phải Thu đại nhân của bọn họ chỉ là một tiểu huyện lệnh luôn chán ghét chuyện phiền toái thôi sao, vì sao bỗng dưng trở thành…… Hoàng thân quốc thích!
Sư gia và bộ đầu cả đời không bước chân ra khỏi huyện Thanh Thành, vị quan viên lớn nhất mà họ nhìn thấy chính là tri phủ Giang Châu, bỗng nhiên gặp được hoàng đế, bọn họ nơm nớp lo sợ, tùy thời đều làm tốt công tác chuẩn bị ngất xỉu.
Thu phụ ngại hai người bọn họ chướng mắt mất mặt, phất phất tay đuổi bọn họ ra ngoài, sư gia và bộ đầu cầu mà không được, vội vàng xách quần lui ra.
Những người râu ria vừa đi, còn dư lại đều là người nhà họ Thu.
Nhiều năm không gặp nữ nhi, ôm nữ nhi tâm sự hồi lâu, cuối cùng Thu mẫu mới chú ý tới Tiêu Vân Hoàn đang yên lặng đứng một bên.
Bà hoảng sợ, vội vàng muốn quỳ gối, tuy nhiên chân vừa mới khụy xuống đã được người đỡ lên.
“Không cần đa lễ.” Tiêu Vân Hoàn ôn hòa nói: “Uyển tần trở về nhà mấy ngày, trong khoảng thời gian kế tiếp trẫm cũng muốn