Thu phụ thi triển dáng người linh hoạt của mình ở trước mặt mọi người, thế cho nên tới bữa tối, khi mọi người nhìn thấy điệu bộ lười nhác của ông lại còn có chút không nhận ra.
Bữa tối do ngự trù làm, Tiêu Vân Hoàn tới nơi này, những người trên thuyền đương nhiên cũng đi theo, không chỉ Cao công công mà ngay cả thái y và ngự trù đều tiến vào Thu gia. Tất cả đồ ăn của Tiêu Vân Hoàn và Thu Vãn đều phải qua tay ngự trù, tuy nhiên Thu gia luôn có thói quen người một nhà tụ họp ăn uống cùng nhau, bởi vậy ngự trù vừa đến liền đoạt đi quyền khống chế phòng bếp của Thu gia, tất cả những người trong phòng bếp của Thu gia lại trở thành trợ thủ giúp đỡ cho ngự trù.
Tuy nhiên từ góc độ tài nghệ mà nói, những người đó thật sự cam tâm tình nguyện, thái độ ân cần, chính vì thế toàn bộ thức ăn trên dưới Thu gia đều tốt hơn không ít.
Tiêu Vân Hoàn tuy là hoàng đế nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời Thu Vãn, Thu Vãn nói muốn ăn cơm cùng người nhà, hắn cũng không ghét bỏ, ngồi xuống ghế chủ vị trên bàn ăn, ăn cơm cùng mọi người.
Ngoại trừ Thu phụ nhướng chân mày, có chút không cam lòng đối với người cướp đi vị trí của mình thì những người khác cũng không nhiều lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến nay ta mới biết, thì ra đồ ăn của Hoàng Thượng không giống chúng ta.” Huệ tần ăn tới mức miệng bóng nhẫy, không dừng được nói: “Đều là thức ăn do Ngự Thiện Phòng làm, vì sao ta lại cảm thấy những món ngày thường ta ăn lại thua kém rất nhiều nha?”
Cao công công đứng bên cạnh giải thích: “Ngày thường Trương tổng quản chỉ làm đồ ăn cho Hoàng Thượng và Uyển tần nương nương mà thôi, đồ ăn của Huệ tần nương nương là những người khác làm.”
Huệ tần bóp cổ tay: “Ngày thường ta cũng đến Bích Trúc Cung không ít lần, vì sao ta chưa từng được nếm thử?”
Thu Vãn cong khóe miệng, nói: “Muội có mời Huệ tần nương nương nếm thử, nhưng lần nào Huệ tần nương nương cũng cự tuyệt.”
Huệ tần không thể tin được.
Nàng cẩn thận nhớ lại một phen, cuối cùng mới nhớ tới hình như thật sự có cảnh tượng như vậy. Chỉ là mỗi lần Thu Vãn mời nàng nếm thử đều là đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm riêng cho thai phụ, Huệ tần không thể không biết biết xấu hổ đoạt thức ăn với thai phụ cho nên mới mở miệng cự tuyệt.
Huệ tần đáng tiếc thở dài một hơi, nói: “Đây nhất định là món ăn ngon nhất mà ta từng được ăn, sau này trở về quân doanh, tay nghề của đầu bếp trong quân doanh so sánh với Ngự Thiện Phòng thì chẳng khác nào cơm heo, bảo ta làm sao mà ăn được.”
“Quân doanh?” Thu mẫu kỳ lạ hỏi: “Không phải Huệ tần nương nương đang ở trong hậu cung sao?”
Huệ tần nghẹn họng.
Thu Vãn quay đầu nhìn Huệ tần, chỉ thấy Huệ tần lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn ra đỏ hồng từ cổ cho tới lỗ tai, miệng ấp úng, ánh mắt dao động, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Không phải không tiện mở miệng mà là thẹn thùng.
Thu Vãn cũng buồn bực không thôi, không rõ vì sao mỗi lần Huệ tần nương nương nhìn thấy mẫu thân nàng thì đều thẹn thùng.
Huệ tần không mở miệng được, Thu Vãn liền hỗ trợ giải thích: “Thân phận của Huệ tần nương nương rất đặc biệt, nương, có nhiều chuyện không tiện nói với người, người cũng đừng hỏi.”
Thu mẫu gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Thu phụ đang ngồi một bên yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Ngài là nữ nhi của Dương tướng quân?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ tần sửng sốt, nhiệt độ trên mặt chỉ một thoáng đã rút lui sạch sẽ, nàng đầy mặt hồ nghi nhìn qua Thu phụ: “Ngài biết cha ta sao?”
“Ta từng gặp Dương tướng quân vài lần.” Thu phụ nhàn nhạt nói: “Ngài xấp xỉ tuổi Vãn nhi, ông ấy còn hỏi ta mấy vấn đề nuôi dưỡng nữ nhi.”
“……” Huệ tần trầm mặc một lúc, sau đó mới lại hỏi: “Vậy ngài trả lời như thế nào?”
Thu Vãn lập tức lo lắng nhìn Huệ tần.
Nàng nghe Hoàng Thượng nói, quá khứ của phủ tướng quân rất phức tạp, đại tướng quân chỉ có một nữ nhi là Huệ tần, đương nhiên cũng coi Huệ tần nương nương như bảo bối. Tuy rằng ngày thường đại tướng quân hơi thô lỗ chất phác, nhưng cũng thật lòng yêu thương Huệ tần.
Chuyện giữa Huệ tần và đại tướng quân còn chưa được giải quyết đâu.
Chỉ nghe Thu phụ khí định thần nhàn nói: “Ta nói ta không biết.”
Huệ tần: “……”
“Nhà chúng ta, nữ nhi đều do phu nhân dạy dỗ.”
Huệ tần: “……”
Huệ tần yên lặng cúi đầu gắp một viên đầu sư tử.
Tướng quân phủ không có phu nhân, chỉ có lão ma ma.
Thu mẫu cũng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt lập tức biến đổi, ở dưới bàn duỗi chân qua nặng nề dẫm lên chân Thu phụ.
Sắc mặt Thu phụ nhăn nhó, đôi tay run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả bát đũa cũng không cầm chắc. Tuy nhiên ông mau chóng hít sâu một hơi, nghĩ không thể xấu mặt trước mặt những người khác, cố gắng nuốt tiếng kinh hô sắp buột ra khỏi miệng trở về, bình tĩnh hạ bát đũa, cầm chiếc bát nhỏ bên cạnh múc cho mình một bát canh.
Thu mẫu rút chân trở lại, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Huệ tần, trong khoảng thời gian ngắn thành công khiến cho gương mặt Huệ tần đỏ bừng, đây là bộ dáng mà Thu Vãn chưa bao giờ nhìn thấy ở Huệ tần.
Bên kia Thu phụ an tĩnh hồi lâu bỗng nhiên mở miệng: “Lão tướng quân sắp lui về sao?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía ông.
Tiêu Vân Hoàn hơi nhăn mày, ánh mắt nhìn ông tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu, ngay cả trong mắt Huệ tần cũng đầy thâm ý.
Thu mẫu cúi đầu, ở phía dưới bàn nhờ khăn trải bàn che đậy bà lại duỗi chân về phía Thu phụ, tuy nhiên lần này bà không thành công bởi vì Thu phụ đã nhanh nhẹn trốn đi rồi. Rốt cuộc còn có những người khác, lại ở trước mặt Hoàng Thượng nên Thu mẫu không tiện làm ra mấy