Thu đại nhân ngày thường luôn lười nhác cuối cùng hôm nay cũng bước chân ra ngoài, hơn nữa còn mang theo một con mèo, nghe nói đó là Ngự Miêu của Hoàng Thượng!
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lập tức bị chấn kinh.
Bởi vì Thu phụ đã cảnh cáo từ sớm, cho nên mọi người đều biết điều không dám tùy tiện tới gần Thu phụ, tránh trường hợp không cẩn thận sẽ làm Ngự Miêu bị thương. Tuy rằng không thể tới gần, nhưng bọn họ có thể đứng quan sát từ xa.
Thu Vãn bị Thu phụ ôm vào ngực, nàng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của các bá tánh chung quanh rơi xuống người mình.
Không những thế, khi Thu phụ dừng lại ở bất cứ quầy hàng nào, lão bản của quầy hàng đó cũng tò mò hỏi: “Đây là Ngự Miêu sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn cảm thấy thật mệt mỏi.
Thu phụ sờ đầu nàng, sau đó dừng lại trước một quầy hàng trang sức nhỏ.
Huyện Thanh Thành cũng có cửa hàng trang sức, so sánh với những sạp hàng nhỏ bên ngoài thì giá cả trang sức trong cửa hàng cao hơn rất nhiều, tuy nhiên tất cả đều là nguyên liệu tốt. Nhưng cho dù nguyên liệu có tốt tới đâu, đến huyện Thanh Thành nhỏ bé này cũng bán không nổi. Bởi vậy trước nay Thu phụ chỉ mua trang sức ở các cửa hàng Giang Châu, thỉnh thoảng mới mua một ít ở các sạp hàng ven đường.
Sạp hàng mà Thu phụ thường xuyên lui tới là của một nam nhân trung niên, hầu hết những món trang sức bằng gỗ trên sạp đều do hắn tự mình điêu khắc. Tay nghề tinh vi, nghe nói ý tưởng đều do phu nhân nhà hắn nghĩ ra, thật ra có một vài kiểu dáng còn mới lạ hơn nhiều so với những món trang sức bán trong cửa hàng.
Ngày thường, Thu phụ nhìn trúng kiểu dáng mới mẻ nào đều sẽ mua về cho Thu mẫu mấy cái, hôm nay ông đưa mèo đi chơi cũng dừng lại trước sạp hàng này.
Chủ sạp hàm hậu cười nói: “Thu đại nhân, ngài tới mua trâm cho phu nhân sao?”
Thu phụ tùy ý nhìn lướt qua, nói: “Nơi này của người không có trang sức dùng cho mèo sao?”
“Cho mèo?” Chủ sạp khó xử nói: “Thu đại nhân, nơi này của thảo dân chỉ có trang sức dành cho người, không có đồ cho mèo.”
Ánh mắt Thu phụ lộ ra vẻ tiếc nuối, lại nói: “Vậy ta có thể đặt ngươi làm được không?”
“Đặt làm? Đương nhiên là có thể. Thu đại nhân không chê tay nghề của thảo dân, thảo dân sẽ làm một cái cho mèo của Thu đại nhân, không biết Thu đại nhân muốn dạng gì?”
Hiển nhiên Thu phụ đã bị câu “ mèo của Thu đại nhân” kia lấy lòng, ông nhanh nhẹn móc bạc ra, nhét vào trong tay chủ sạp: “Ngươi làm cho ta một chiếc lục lạc bằng gỗ, không cần chuông, leng keng leng keng nghe bực bội.”
“Thu đại nhân, ngài đưa nhiều quá!”
“Ta lấy thêm hai cây trâm.” Thu phụ rũ mắt, nhanh chóng chọn được hai cây trâm vừa ý trên quầy hàng. “Được rồi, nhiều cũng không cần trả lại, coi như cho ngươi phí vất vả.”
“Lục lạc gỗ rất đơn giản, Thu đại nhân cứ đi dạo một vòng, thảo dân ở chỗ này có thể làm xong.” Chủ sạp nói: “Cho thảo dân một canh giờ là được.”
Thu phụ gật đầu: “Một canh giờ sau ta sẽ quay lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ sạp đáp ứng, nhanh chóng lấy gỗ và công cụ ở phía dưới ra, trực tiếp điêu khắc tại chỗ luôn.
Thu phụ dần dần đi xa, Thu Vãn tò mò vươn đầu nhỏ qua vai ông, hai tròng mắt màu xanh lam không chớp mắt nhìn chằm chằm chủ sạp .
Lục lạc bằng gỗ?
Nói mới nhớ, lúc trước bệ hạ cũng làm cho nàng một chiếc lục lạc, sau đó vì không muốn nàng để lộ hành tung nên đã thu hồi trở về, từ đó đến nay vẫn chưa từng lấy ra, có lẽ ngay cả bệ hạ cũng quên rồi.
Thu Vãn ngơ ngác suy nghĩ, nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy trên cổ nàng xuất hiện một chiếc lục lạc, nói không chừng sẽ ăn không ít dấm chua đâu.
Thu Vãn “Meo” một tiếng, ủy khuất chui vào trong ngực Thu phụ.
Thu phụ điềm nhiên không biết sự ủy khuất của nàng, vui tươi hớn hở sờ đầu nàng, xoay người ôm nàng vào cửa hàng bán xiêm y.
Lão bản lập tức tiến lên đón: “Thu đại nhân, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy.”
Thu phụ đặt mèo trắng lên quầy, chỉ vào nói: “Các ngươi có y phục cho mèo không?”
“Có, có, thật đúng là có.” Lão bản phân phó tiểu nhị đi xuống kho hàng lấy y phục cho mèo vừa được giao tới lên, sau đó xoay người nói với Thu phụ: “Thu đại nhân có điều không biết, hiện giờ trong kinh thành đang lưu hành nuôi mèo, còn nói là trào lưu trong cung. Tất cả các nương nương trong cung đều nuôi một con mèo, mọi người đều học theo và bắt đầu nuôi mèo, đừng nói tới y phục của mèo, nơi này của thảo dân ngay cả y phục của chó cũng có.”
“Chó cũng có?”
“Đúng vậy, có người thích nuôi mèo nhưng lại có người thích nuôi chó.” Lão bản nói: “Người khác nuôi chó là vì giữ nhà, có người nuôi chó giống như nuôi chim vậy, lúc nào cũng dắt theo bên người nhìn chơi. Khoảng thời gian trước thịnh hành nuôi mèo, tất cả những đồ vật của mèo cái gì cũng có, bởi vậy những người nuôi chó lại không vui, thế cho nên y phục hay đồ chơi của chó chỗ thảo dân đều có hết.”
Thu phụ gật đầu.
Tiểu nhị nhanh chóng đưa xiêm y của mèo tới, Thu phụ duỗi tay tiếp nhận sau đó mặc lên người cho Thu Vãn.
Bộ xiêm y này cũng chỉ là một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ bình thường, chỉ là bộ dáng mèo trắng trông rất đẹp, bộ lông màu trắng đối lập với màu vải đỏ khiến cho mèo trắng cực kỳ linh động, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Thu phụ nhìn trái nhìn phải, nhất thời vừa lòng không thôi.
Thu Vãn đáng thương đứng trên quầy, mặc cho Thu phụ ấn mình xuống mặc hết áo màu đỏ đến màu lam, mặc xong màu lam lại sang màu xanh lục, mặc xong màu xanh lục lại sang màu tím, nàng bị ép phải mặc thử tất cả các màu. Cuối cùng Thu phụ mới đánh nhịp quyết định mua mỗi màu một chiếc.
“Đưa về phủ cho ta.”
Lão bản vui tươi hớn hở nói: “Được được, Thu đại nhân yên tâm.”
Thu phụ thanh toán bạc, lúc này mới hài lòng rời đi.
Ông đi dạo đến tiệm vải cách vách, chọn vài thước vải đẹp, tất cả đều sai người đưa về phủ.
Đưa mèo trắng đi dạo khắp con phố một vòng, sau khi mua hết những đồ muốn mua, cuối cùng Thu phụ cũng vòng trở lại sạp hàng trang sức lúc trước. Trên tay là bao lớn bao nhỏ đồ ăn, thiếu chút nữa ngay cả Thu Vãn cũng không ôm được.
Thời điểm hai người quay lại quầy trang sức, so với dự tính thì chậm hơn không ít, chủ sạp đã làm xong lục lạc đang ngồi