Trâm gỗ trên đầu Thu Vãn mới cài không bao lâu đã được thay đổi bởi một cây khác.
Đây là cây trâm Tiêu Vân Hoàn tự tay chọn mua cho nàng, ý thức được điều này, gương mặt Thu Vãn ngượng ngùng có chút nóng lên.
Tiêu Vân Hoàn hồn nhiên không phát giác lôi kéo nàng nhìn trái nhìn phải, sau khi hài lòng rồi lại tiếp tục lôi kéo nàng đi về phía trước.
“Đây là lần đầu tiên ta tới huyện Thanh Thành nhưng thật ra trước kia ta đã từng nghe nàng nói rất nhiều về các món ăn vặt ở nơi này, hiện giờ đã tới rồi, không bằng nàng đưa ta đi nếm thử hương vị một chút.”
Thu Vãn nhẹ giọng nói: “Tướng công vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, hiện giờ trong bụng vẫn còn no, cho dù muốn ăn cũng ăn không vô, không bằng chờ tới giữa trưa, ta sẽ đưa tướng công đi tửu lầu nổi tiếng nhất nơi này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn nhanh chóng đồng ý.
Mấy người đi lên phía trước không quá vài bước liền bắt gặp một đám học trò trẻ tuổi đi qua, vừa nói vừa cười đi vào trà lâu ven đường. Tiêu Vân Hoàn dừng bước chân ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bên trong trà lâu đã có không ít người, không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ sợ tất cả các học trò xung quanh huyện Thanh Thành đều tụ tập ở nơi này.
Tiêu Vân Hoàn quay đầu lại hỏi: “Hôm nay là?”
Huynh trưởng Thu Vãn vội nói: “Thưa…… Hôm nay là ngày nhóm học trò tụ hội biện thơ.”(Biện ở đây là tranh luận, hùng biện)
“Biện thơ?” Tiêu Vân Hoàn cảm thấy hứng thú.
Huynh trưởng Thu Vãn giải thích: “Đây là chủ ý trước kia của gia phụ, ông nói người đọc sách mỗi ngày chỉ biết ở nhà đọc sách chết, không bằng ra ngoài giao lưu. Lúc mới bắt đầu ông đứng ra tổ chức một buổi biện thơ, sau này ngại phiền toái nên ông liền từ bỏ, chỉ là thói quen này vẫn được lưu giữ tới hiện tại. Bởi vậy mỗi tháng đều có một ngày, những người đọc sách quanh đây sẽ tụ tập ở trà lâu này để biện thơ, hoặc có thể là biện luận tứ thư ngũ kinh. Tục lệ này đã được lưu truyền rất nhiều năm, hiện giờ mọi người đều đã quen, nếu có hứng thú, ngày mùng 10 mỗi tháng tới phía dưới trà lâu chờ là được.”
Tiêu Vân Hoàn đánh giá chung quanh một chút, quả nhiên ngoại trừ những người ăn mặc kiểu học trò thì còn có rất nhiều người ăn mặc bình thường, bọn họ đang ngồi chờ phía dưới trà lâu. Bước vào trà lâu phải trả phí, nhóm học trò sẽ biện luận trên lầu hai, thanh âm to lớn vang dội, không cần đi vào cũng có thể nghe được, bởi vậy cũng có rất nhiều người nguyện ý chờ ở bên ngoài.
Thấy trên mặt hắn có vẻ hứng thú, huynh trưởng Thu Vãn liền lập tức đề nghị: “Ngài hiếm khi tới nơi này một lần, không bằng tiến vào nghe một chút, đây cũng là cảnh sắc nổi tiếng ở huyện Thanh Thành chúng ta.”
Tiêu Vân Hoàn vui vẻ đồng ý, nắm tay Thu Vãn nâng chân bước vào.
Mọi người tìm một nhã gian trên lầu hai, vị trí rất tốt, nghe cũng vô cùng rõ ràng.
Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống, người phụ trách trà lâu đã lập tức gõ cửa tiến vào, cung kính vấn an huynh trưởng Thu Vãn.
Huynh trưởng Thu Vãn có chút ngượng ngùng nói: “Thật không dám dấu diếm, trà lâu này cũng là sản nghiệp trong nhà.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Trách không được.
Hiện tại hắn cảm thấy những học trò biện thơ này đều là quân cờ bị Thu phụ lợi dụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có nhóm học trò tổ chức hội biện thơ ở chỗ này sẽ có vô số người hâm mộ danh tiếng mà đến, người tới nhiều đương nhiên sinh ý của tửu lầu cũng tốt lên. Chỉ riêng một ngày này, không biết lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần.
Tiêu Vân Hoàn trầm mặc rót cho mình một ly trà, làm bộ như mình không phát hiện chuyện gì cả.
Hương vị điểm tâm trong trà lâu cũng không tồi, huynh trưởng Thu Vãn dặn dò người phụ trách mang tất cả những món điểm tâm nổi tiếng lên, thời điểm những món điểm tâm đó lục tục được đưa lên, hội biện thơ cuối cùng cũng bắt đầu.
Một vị học trò đứng lên, dẫn đầu ngâm một bài thơ, thả con tép, bắt con tôm, chẳng mấy chốc tất cả các học trò đều tiến vào tham dự, tiếng biện luận vang lên không ngừng, ngẫu nhiên tới chỗ kích động những học trò đó còn nói có sách, mách có chứng, cảm xúc phấn khởi sôi động, không khí cũng rất náo nhiệt.
Trong ngoài trà lâu, người tới nghe hội biện thơ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, mặc kệ là đã từng đọc sách hay chưa đều nghe một cách thích thú. Thỉnh thoảng khi những học trò đó dừng lại bọn họ còn vô cùng phối hợp mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Tiêu Vân Hoàn cũng rất hứng thú lắng nghe.
Hắn vừa nghe, vừa quay đầu nói với Thu Vãn: “Không nghĩ tới nơi này lại ngọa hổ tàng long, có nhiều người lợi hại như vậy. Thời điểm ta ở kinh thành cũng không nghe nói trà lâu nào có thể tổ chức hội biện thơ, chủ ý này rất tốt, sau khi trở lại kinh thành ta cũng muốn nghĩ cách truyền bá loại hình này, nghĩ tới chắc chắn sẽ là một cảnh tượng đáng mong đợi.”
Thu Vãn gật đầu tán đồng: “Bên trong kinh thành người tài xuất hiện lớp lớp, khẳng định càng thêm xuất sắc hơn nơi này.”
Tiêu Vân Hoàn gật gù.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía huynh trưởng Thu Vãn: “Ta thấy huyện Thanh Thành không lớn, nhưng thật ra người đọc sách lại không ít, ngay cả người buôn bán nhỏ cũng đều biết chữ.”
“Là cha ta, vốn dĩ huyện Thanh Thành không có bộ dáng như ngày hôm nay, sau khi cha ta nhậm chức ở nơi này, nhìn thấy huyện Thanh Thành vô cùng lạc hậu nên đã tự mình bỏ bạc xây dựng học đường đồng thời không thu học phí, bởi vậy những người phụ cận huyện Thanh Thành đều đưa hài tử tới học đường, trong số những người học ở đây có rất nhiều người thi đỗ tú tài.” Huynh trưởng Thu Vãn nói: “Nhiều người thi đỗ tú tài, mọi người cũng thấy được chỗ tốt của việc đọc sách cho nên đều đưa hài tử nhà mình đến học đường. Hiện giờ đã qua vài thập niên, hiện tại bên trong huyện Thanh Thành, phàm là gia đình có chút