Thu Vãn tràn ngập sự tò mò với những miếng điểm tâm hình mèo trên bàn, chẳng bao lâu sau nàng đã tập trung ăn hết đĩa điểm tâm trước mặt rồi.
Nàng còn chưa đã thèm nói: “Muội cũng muốn cho Tình Hương học cách làm, hôm nào làm cho muội ăn.”
Huệ tần lại trầm tư: “Muội nói, nếu làm mấy món này thành hình chuột, hình cá, như vậy có phải Ngọc Cầu lại thêm vài món ăn vặt hay không?”
Thu Vãn: “……”
“Muội thấy cá khô lúc trước của Huệ tần nương nương, Ngự Miêu có vẻ rất thích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cá khô hương vị quá tanh, ta không tiện mang theo người, hôm nay trên người ta tràn ngập hương vị cá khô, đáng tiếc Ngọc Cầu lại không xuất hiện.” Huệ tần tiếc nuối nói: “Ta nghĩ, cá khô này Ngọc Cầu đã ăn rất lâu rồi, có lẽ nó cũng muốn đổi khẩu vị, không bằng dặn dò Ngự Thiện Phòng nghiên cứu thêm mấy món ăn vặt dành cho mèo nữa, Ngọc Cầu khẳng định sẽ thích.”
Thu Vãn liếm liếm môi, có chút tò mò: “Huệ tần nương nương có ý kiến gì?”
Huệ tần trầm tư trong chốc lát.
“Ta biết rồi.” Nàng bật thốt: “Ta băm nhỏ thịt ra, làm thành hình con chuột nhỏ, đặt ở trước mặt Ngọc Cầu, chắc hẳn Ngọc Cầu sẽ rất thích đi?”
Thu Vãn nghĩ tới hương vị kia, đáng xấu hổ gật đầu. Nàng ngầm nuốt nước miếng, chờ mong nói: “Ngự Miêu nhất định sẽ thích.”
“Tuy nhiên như thế thì không tiện mang theo trên người, nếu gặp Ngọc Cầu ở bên ngoài cung ta lại không có cách đút cho nó ăn.” Huệ tần lại lâm vào trầm tư.
Thu Vãn vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, thời điểm Huệ tần nương nương ở trong cung, Ngự Miêu nhất định sẽ tới tìm Huệ tần nương nương.”
Huệ tần ngẫm thấy cũng đúng: “Ta chưa từng gặp Ngọc Cầu ở nơi nào khác ngoài Bích Nguyệt Cung. Một khi đã như vậy, ngày mai ta sẽ dặn Kim Đào đi Ngự Thiện Phòng phân phó bọn họ mỗi ngày đều phải làm sẵn, chờ Ngọc Cầu tới ta có thể đút cho nó ăn.”
Thu Vãn vội gật đầu không ngừng, tỏ vẻ tán đồng.
Huệ tần buồn bực nhìn nàng: “Ta đút cho Ngọc Cầu, muội cao hứng cái gì?”
Thu Vãn có chút ngượng ngùng nói: “Ngự Miêu vui vẻ, muội đương nhiên sẽ cao hứng.”
“……”
Huệ tần bất đắc dĩ quay đầu đi.
Bên này nói chuyện vui vẻ, mà bên kia đề tài của tứ phi lại quay về trên người Ngự Miêu.
Lệ phi nhìn những con mèo nhỏ chạy đầy đất, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đêm nay Ngự Miêu không tới, nếu Ngự Miêu có thể tới, tất cả phong thái của các con mèo ở nơi này đều không bì kịp một mình nó đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thục phi yếu ớt gật đầu: “Thu thường tại tới thưởng miêu yến thế nhưng lại không đưa Ngự Miêu tới, thần thiếp còn tưởng rằng Ngự Miêu đi tìm Hoàng Thượng, không nghĩ tới ngay cả bên người Hoàng Thượng cũng không có Ngự Miêu. Ngự Miêu nhỏ như vậy, lại không có ai ở bên cạnh, nói không chừng sẽ vô cùng sợ hãi đấy.”
Tĩnh phi gật đầu: “Mèo của thần thiếp ngày thường đều không thể rời khỏi thần thiếp, mặc kệ thần thiếp đi đến đâu, nó đều phải đi theo thần thiếp. Hoàng Thượng ngài nhìn xem, cho dù ở ngay lúc này, nó cũng không muốn rời khỏi thần thiếp mà đi tìm những con mèo khác. Đặc tính của loài mèo là dính người, nếu rời khỏi chủ nhân chỉ một chốc một lát thôi cũng không biết sẽ hoảng loạn tới mức nào.”
Hiền phi ra vẻ lơ đãng nói: “Kỳ quái, thần thiếp đã viết rõ ràng ở trong thiệp, muốn mọi người đều phải đưa mèo đến, vì sao Thu thường tại cố tình không đưa Ngự Miêu tới. Muội ấy ở đây nhưng lại bỏ mặc Ngự Miêu lẻ loi ở trong cung, không biết có ai chăm năm cho Ngự Miêu hay không, nói không chừng hiện tại nó đang vô cùng sợ hãi đấy.”
Gương mặt Tiêu Vân Hoàn cứng lại, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói một lời.
Tứ phi thấy thế, trao đổi ánh mắt với nhau, lại nói: “Hoàng Thượng không biết đấy thôi, mèo còn phải do người thích hợp nuôi mới được.”
Tiêu Vân Hoàn nhìn về phía Lệ phi vừa nói chuyện.
Lệ phi nói: “Trước đó không lâu, trong cung xảy ra một chuyện, bởi vì thời tiết nóng bức, chăm sóc không chu toàn, nên con mèo nọ đã không chịu được mà chết.”
Tiêu Vân Hoàn hơi kinh ngạc, nhìn về phía Lệ phi.
Lệ phi không nói chuyện, nàng ta ngượng ngùng dùng khăn tay che miệng nói: “Hoàng Thượng ngài nhìn thấn thiếp này, bên trong bữa tiệc vui vẻ như vậy mà thần thiếp lại nói ra mấy lời đen đủi, thật là đáng phạt.”
“Nàng nói xem chuyện mèo chết là thế nào?”
Lệ phi chớp chớp mắt, trả lời: “Mấy