Tiêu Vân Hoàn cảm thấy khi mình đối mặt với Thu quý nhân, người mà hắn còn chưa xác định nàng có phải thỏ tinh hay không, hắn luôn có thể phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.
Ví dụ như lần đầu tiên có người nói lời thề son sắt bảo đảm một lòng luyến mộ hắn, bởi vì thích hắn nên mới tiến cung, tuyệt đối không phải vì tham lam quyền thế. Lời này của nàng không một chút sơ hở, cho dù là Huệ tần ẩn nấp trong hậu cung nhiều năm cũng nhìn không ra điểm không thích hợp tới. Tiêu Vân Hoàn cũng miễn cưỡng tin tưởng.
Sau này hắn lại phát hiện, người này luôn miên man suy nghĩ, so với những người khác bên trong hậu cung thì nàng dễ dàng thương xuân thu buồn hơn. Chính vì thế hắn đành phải bỏ ra chút sức lực đi an ủi nàng.
Lại ví dụ như hiện tại, hắn nhìn Thu Vãn luôn không tự chủ được mà nhớ tới con thỏ trắng kia, tuy rằng nó là sủng vật của công chúa, nhưng hắn cũng từng sờ qua vài lần. Thỏ con kia lá gan rất nhỏ, nằm trong lòng bàn tay hắn run bần bật, nó rất nhỏ, có lẽ chỉ lớn bằng bàn tay hắn thôi, toàn thân đầy lông, co rúm lại vừa bằng một quả cầu trắng, không biết vì sao nó cũng rất ỷ lại vào hắn. Vị hoàng muội kia của hắn không mấy để bụng việc nuôi dưỡng sủng vật, rõ ràng là lần đầu tiên thấy nhìn thấy hắn nhưng thỏ con lại vô cùng ỷ lại vào hắn. Trong lúc vô tình khi đối diện với cặp mắt đỏ kia, thế nhưng hắn còn sửng sốt nửa ngày.
Đương nhiên cuối cùng, thỏ trắng mắt đỏ kia cũng không thể thuộc về hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là sủng vật của hoàng muội, làm huynh trưởng hắn không thể vì một con thỏ mà xé rách mặt với hoàng muội.
Sau đó hắn cũng suy nghĩ rất nhiều ngày, cho dù đã qua một đoạn thời gian nhưng hắn vẫn còn nhớ thương về nó. Tuy nhiên thỏ con lại không sống được mấy ngày, bởi vì không được chăm sóc chu toàn nên mấy ngày sau nó đã bỏ mạng.
Tiêu Vân Hoàn không còn nhớ rõ mình cảm thấy như thế nào khi nghe được tin tức đó, chỉ là nó không phải sủng vật của hắn, cũng không tới lượt hắn nhớ thương. Hắn suy nghĩ về nó vài ngày, cuối cùng vẫn gác con thỏ đó ra sau đầu.
Hiện giờ nhìn thấy Thu Vãn, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới con thỏ đó.
Cho dù người trước mắt không có lông trắng, không có mắt đỏ, nhưng thật ra lá gan lại rất giống thỏ. Mặc kệ là lúc mới gặp hay là hiện tại, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra nàng cũng bị dọa đến run bần bật, nếu tìm được cơ hội nàng sẽ lập tức trốn dưới cánh chim của Huệ tần, nhờ Huệ tần bảo vệ. Rõ ràng Huệ tần luôn không thích qua lại với bất cứ người nào bên trong hậu cung, nhưng từ khi gặp được Thu Vãn, Huệ tần lại nguyện ý chủ động chăm sóc nàng.
Hắn vẫn biết, đừng nhìn ngoài mặt hậu cung gió êm sóng lặng, tuy nhiên sau lưng lại có không biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Bích Nguyệt Cung, từng có vô số bàn tay chạm tới cửa Bích Nguyệt Cung, nhưng tất cả đều bị Huệ tần đẩy trở về. Nếu không phải như thế, một người có Ngự Miêu ở bên cạnh, hiện giờ lại nhận thánh sủng, còn bởi vì có công tìm ra nguồn bệnh mà thăng phân vị, không biết nàng đã lọt vào ánh mắt ghen tỵ của bao nhiêu người rồi.
Tiêu Vân Hoàn nhìn chằm chằm nàng rất lâu, nhìn tới mức trong lòng Thu Vãn cảm thấy buồn bực.
“Hoàng Thượng?” Thu Vãn nhìn trái nhìn phải, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn chính mình, nàng kỳ quái hỏi: “Hoàng Thượng? Trên mặt tần thiếp có dính thứ gì sao?” Vừa nói nàng vừa sờ mặt mình, nhưng chỉ sờ được làn da bóng loáng.
Tiêu Vân Hoàn chậm rãi lắc đầu, sau đó di dời ánh mắt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Điểm tâm tối hôm qua là nàng đưa cho Ngọc Cầu mang tới?”
“Đúng thế.” Thu Vãn đáp: “Hôm