Vừa rồi lúc Hạ Chiêu nói chuyện kinh doanh với Tạ Thanh, thái độ của Tạ Thanh vẫn rất tốt, bởi vì nội dung nói chuyện không phải phạm vi chuyên môn của mình, Tạ Thanh không nêu loạn ý kiến, mà nhiều lần bày tỏ sự tán thành với ý kiến của Hạ Chiêu, điều này khiến Hạ Chiêu cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy Tạ Thanh là trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng bây giờ thấy Tạ Thanh chọn đoạn diễn này, lại cảm thấy người này thật sự chẳng ra sao cả, thế mà ngay trước mặt chồng người ta, muốn cùng vợ của người ta diễn cảnh tình cảm, đây không phải là thiếu thông minh thì là cái gì? Người khác đội nón xanh cho chồng người ta đều là vụng trộm, đến chỗ của Tạ Thanh, lại thản nhiên, đội nón xanh cho người khác mà giống như trao giải vậy, xong rồi người khác còn phải cảm ơn anh.
Hạ Chiêu càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ mặc càng đen.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa nhìn là biết trong lòng anh đang ngột ngạt muốn chết, muốn đẩy anh ra, tránh cho đợi lát nữa anh lại suy nghĩ lung tung, bèn nói: “Nếu không, anh vào trong phòng chơi cùng tụi nhỏ đi?”
Hạ Chiêu cảm thấy đỉnh đầu bản thân không chỉ đổi xanh, còn bắt đầu bốc khói, bị chọc tức!
Ở ngay trước mặt “nói chuyện yêu đương” thì thôi đi, lại còn muốn đẩy anh ra, người phụ nữ này có ý gì, rốt cuộc là nhớ mãi không quên với Cố Văn Sâm, hay là đối với Tạ Thanh thấy sắc nổi lòng tham?!
Không được, cho dù đánh chết anh, anh cũng không thể rời khỏi, kiên quyết không thể để cho bọn họ được như ý!!
Vừa nghĩ như vậy, Hạ Chiêu cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bọn nhỏ tự mình chơi rất tốt, không cần anh ở bên, kỹ thuật diễn của Tạ ảnh đế là được giới giải trí công nhật tốt, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên anh muốn ở lại học tập một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi, nghĩ thầm học tập là giả, giám sát với là thật đi, đồ đàn ông xấu xa!
Nhưng Tạ Thanh lại khiêm tốn xua xua tay, nói: “Anh chỉ là có kinh nghiệm thực tiễn nhiều hơn hai người một chút mà thôi, có điều đoạn diễn thử trước tiên này, quả thật cần chút kỹ xảo, diễn lên phải tương đối có hồn, diễn tốt, đến trước mặt đạo diễn cũng dễ dàng qua cửa hơn một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Nhưng sắc mặt Hạ Chiêu lại không có chiều hướng chuyển tốt, theo lý mà nói thì đạo lý này không sai, nhưng đụng phải chuyện tình cảm, thường không nói đến đạo lý gì hết.
Tạ Thanh không giải thích nữa, đưa kịch bản cho Tề Nhiễm Nhiễm nói, “Kịch bản để cho cô dùng.”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Cho anh xem, lời thoại chủ yếu bên này, tôi có thể thuộc được.”
Thật ra không chỉ có lời thoại của bản thân cô, ngay cả lời thoại của Cố Văn Sâm, cô cũng có thể thuộc được, dẫu sao cũng là lần tỏ tình đầu tiên trong 25 năm cuộc đời của cô, còn là một lần tỏ tình thất bại, cho nên bất kẻ trôi qua bao lâu, cô đều ấn tượng sâu sắc.
Đó là lần hợp tác thứ hai của cô cùng Cố Văn Sâm, lúc ấy hai người là nam nữ chính trong bộ phim, lúc đó Tề Nhiễm Nhiễm đã động lòng với Cố Văn Sâm, cho nên diễn tình nhân diễn đến cực kỳ thuận buồm xuôi gió, một câu, một ánh mắt, một cử chỉ tiếp xúc, đều là tình cảm thật lòng, toàn tâm nhập diễn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm tư của Tề Nhiễm Nhiễm, nhưng Cố Văn Sâm lại giống như đầu gỗ, trong phim nhu tình ngàn vạn, diễn xong ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt cho cô.
Thật ra Tề Nhiễm Nhiễm cũng là bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, thái độ từ chối của Cố Văn Sâm đã rất rõ ràng, nhưng cô lại âm thầm cho rằng đối phương chỉ là thẹn thùng, sau này ngẫm lại, cô có chút quá tự cho mình là đúng, cho rằng mình đủ ưu tú, theo đuổi một người đàn ông chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngày tỏ tình đó, là hôm thời tiết mưa tầm tã.
Buổi sáng hôm đó thời tiết còn tốt, chỉ là sắp đến buổi trưa, thời tiết thay đổi, mây đen dày đặc, cuồng phong quét sạch, đoàn làm phim không thể không tạm dừng quay hình, chờ đợi mưa gió đi qua.
Khi đó Cố Văn Sâm ở trong phòng nghỉ nhỏ nói chuyện với người ta, sau khi Tề Nhiễm Nhiễm tiến vào, nhân viên công tác không liên quan rất thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Nhưng hiển nhiên Cố Văn Sâm không cảm kích, anh rời khỏi ghế cũng chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại bị Tề Nhiễm Nhiễm ngăn lại.
“Có việc?” Cố Văn Sâm mặt không biểu cảm nhìn cô, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
“Em vừa mới nghe được một tin đồn khá buồn cười, anh có muốn nghe không?” Tề Nhiễm Nhiễm cong khóe miệng, trong ánh mắt trong veo sóng mắt xoay chuyển, trước nay cô đều xinh đẹp như vậy, trong diễn ngoài diễn đều như vậy.
Cố Văn Sâm cũng không đáp lại lời nói của cô, chỉ là rũ mắt xuống, không nhìn cô nữa.
Tề Nhiễm Nhiễm bị nghẹn họng một chút, nụ cười nhạt dần, tiếp tục nói: “Em nghe nói có người ở trung tâm thương mại nhận ra anh, lúc đó bên cạnh anh có một người phụ nữ, hai người cử chỉ thân mật, nhìn qua như là bạn trai bạn gái, tin đồn này có phải khá buồn cười hay không?”
Cố Văn Sâm nhíu mày, hỏi cô: “Cô nghe được từ đâu?”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Chắc là một nhân viên công tác nào đó của đoàn phim, truyền tới truyền lui.”
Qua một lát sau, Tề Nhiễm Nhiễm mang theo một chút thấp thỏm và chờ mong hỏi anh: “Cố Văn Sâm, anh có bạn gái không?”
Cố Văn Sâm nhăn mày càng chặt, mang theo sự đề phòng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, người khác không có quyền hỏi đến.”
Ở cùng nhau diễn vai người yêu lâu như vậy, kết quả cô vẫn chỉ là “người khác” mà thôi, Tề Nhiễm Nhiễm khó chịu lại uất ức, cảm xúc bắt đầu trở nên phập phồng.
Tề Nhiễm Nhiễm không thích Cố Văn Sâm đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, cô hy vọng ngoài lúc diễn, anh cũng có thể giống như trong phim đối xử với cô dịu dàng quyến luyến như vậy, giống như cô là người duy nhất trong lòng anh.
Cô thật sự hy vọng tình trạng hiện này của hai người có thể bị phá vỡ, vì vậy lời nói ra lúc sau, có chút chẳng màng thứ gì, “Em quả thực không có quyền hỏi đến, nhưng em muốn trở thành người có quyền hỏi đến kia, Cố Văn Sâm, em thích anh, em không muốn làm “người khác”, em muốn làm người cùng anh thân mật nhất.”
Nói xong, cô đỏ mặt, mang theo mấy phần thẹn thùng chỉ có riêng ở cô gái trẻ tuổi, vừa ngượng ngùng vừa mong đợi nhìn anh.
Lúc cô vừa nói xong lời này, cửa kính phòng nghỉ vừa vặn bị người khác đẩy ra, người phụ nữ kia từng là võ thế của Tề Nhiễm Nhiễm, cô ấy trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa nhìn bọn họ, hiển nhiên vừa vặn nghe được lời của Tề Nhiễm Nhiễm.
Ba người sững sờ tại chỗ, cuối cùng vẫn là nữ võ thế kia phản ứng nhanh nhất, cô ấy khổ sở buông tay nắm cửa, xoay người bỗng nhiên lao vào màn mưa to.
Cố Văn Sâm cũng ngốc luôn, xoay người muốn đuổi theo, nhưng ngẫm lại, anh lại quay đầu, lạnh lùng nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Lời đồn bên ngoài là sự thật, tôi có bạn gái rồi, là Lăng Linh, thật xin lỗi.” Nói xong, không để ý đến cô nữa, xoay người bước đi như bay xông vào trong màn mưa lớn, đuổi