Tiết mục bị bôi đen và phản kích vừa rồi trên Weibo khiến nhân khí cùng lượng fans của Hạ Chiêu mạnh mẽ tăng thêm một đợt, cảm nhận trực quan nhất chính là khi Hạ Chiêu xuống lầu muốn mua thức ăn ở chợ ngoài tiểu khu, lại bị paparazzi chặn lại, chặn đến mức anh có chút không thể hiểu nổi, dẫu sao trước lúc này anh ra đường đều rất thản nhiên, ngay cả khẩu trang kính râm cũng ít đeo, bởi vì căn bản không ai nhận ra anh là minh tinh.
Hiện giờ lại có paparazzi theo anh, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, có điều tuy vậy, Hạ Chiêu cũng không để ý, thong dong dựa theo kế hoạch ban đầu đi tới chợ bán thức ăn, sau đó không bao lâu thì mang theo hai túi thịt tươi đồ ăn trở về.
Paparazzi đi theo anh một vòng, cũng bị dẫn dạo một vòng chợ, cuối cùng thuận tiện mua hai cái bánh bao thịt, vừa đi vừa gặm, còn thử bắt chuyện với Hạ Chiêu, “Thầy Hạ, thầy cũng đi mua thức ăn sao?”
Hạ Chiêu ở cửa hàng tiện lợi mua túi lớn đồ ăn vặt cho bánh bao nhỏ, lấy từ trong túi ra hai cây kẹo mút, một cây cho paparazzi, bản thân bóc vỏ một cây kẹo ngậm trong miệng.
“Không mua thức ăn thì uống gió Tây Bắc à?” Anh hỏi ngược lại.
Đối phương cười, “Thầy Hạ thật sự bình dị.”
Về đến nhà, Hạ Chiêu nói chuyện cười này cho Tề Nhiễm Nhiễm nghe, Tề Nhiễm Nhiễm cười trêu chọc một câu: “Xem ra thầy Hạ sắp hot rồi nha.”
Hạ Chiêu sửa soạn đồ ăn mua về xong, rửa tay trở lại phòng khách, đặt mông ngồi trên sofa, sau đó mới vỗ vỗ bắp đùi mình, cười nói, “Thầy Hạ sắp hot rồi, em còn không mau đến ôm bắp đùi, đến lúc đó thầy Hạ tâm tình tốt, kéo em một phen, em cũng sẽ hot theo.”
Tề Nhiễm Nhiễm vốn đang ngồi ở sofa đơn, thấy dáng vẻ ông lớn của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười, đứng dậy đi về phía anh, nói: “Chuyện ôm bắp đùi thế này, em cũng không biết lắm, hay là anh dạy em chút đi?”
Hạ Chiêu nhíu mày, cười đến đầy ý tứ sâu xa, lại vỗ vỗ đùi mình nói, “Lại đây, ngồi ở đây, làm nũng với thầy Hạ, chờ thầy Hạ thoải mái trong lòng, em muốn cái gì tất nhiên sẽ cho cái đó.”
Loại hành vi lưu manh này, Hạ Chiêu cũng nói tới nói lui đến nghiện miệng, căn bản không nghĩ Tề Nhiễm Nhiễm sẽ nghe theo.
Ở góc nhìn của anh, Tề Nhiễm Nhiễm không chỉ sẽ không nghe theo, sẽ còn tìm mấy câu sạc anh một trận mới đúng, lúc này hai người chỉ đang mập mờ, cơ hội cãi nhau đấu võ mồm ngược lại ít đi, Hạ Chiêu còn rất nhớ dáng vẻ cô bị tức đến xù lông.
Nghĩ như vậy, bản thân đúng là đồ đê tiện mà.
Nhưng mà, phản ứng của Tề Nhiễm Nhiễm lại nằm ngoài dự kiến của Hạ Chiêu.
Cô cũng không trở mặt, chỉ chớp mắt nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, đi đến trước người Hạ Chiêu, lại thật sự đặt mông ngồi trên đùi anh.
Hai người cách rất gần, mùi hương đặc biệt trên người phụ nữ lập tức tiến vào xoang mũi Hạ Chiêu, khiến hắn hoa mắt mê mẩn.
Hạ Chiêu: …
Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, nâng cánh tay lên khoác trên vai Hạ Chiêu, lại duỗi ra một cánh tay khác, dùng ngón trỏ đi trêu ghẹo cằm anh, cố gắng hạ giọng, nói: “Thầy Hạ, thầy muốn em làm nũng thế nào nào?”
Hạ Chiêu nuốt nước miếng, cảm thấy ngón tay kia của cô không chỉ trêu chọc cằm anh còn có thể câu mất linh hồn anh, khiến anh thần điên bát đảo, nhất thời cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.
Hơn nửa ngày, anh mới khàn giọng, nói: “Gọi dễ nghe một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm đáp ứng mọi yêu cầu của anh, nâng cằm tiến đến bên tai anh, nhẹ nhàng mềm mại gọi một tiếng, “Honey? Anh trai? Chồng ơi…”
Hai chữ chồng ơi, cơ thể Hạ Chiêu khẽ run rẩy, cánh tay ôm eo cô càng chặt hơn.
“Thích cái nào?” Tề Nhiễm Nhiễm cười khẽ hỏi anh.
“Cái cuối cùng.” Anh nói.
Tề Nhiễm Nhiễm cười khẽ thành tiếng, vừa nũng nịu lại ỏn ẻn ghé vào tai anh gọi một tiếng: “Chồng ơi ~”
Hạ Chiêu khó kiềm chế được, hai tay ôm chặt lấy cô, bờ môi nóng bỏng nhanh chóng dán lên.
Tề Nhiễm Nhiễm cũng không trốn tránh, hai tay vòng lấy cổ anh, chủ động hé miệng nghênh đón lưỡi của anh, một khi chạm vào chính là liều chết triền miên.
Ở thời điểm hai người hôn đến khó dứt ra, cửa phòng lạch cạch một tiếng, từ từ mở ra, bánh bao nhỏ đi dép lê, dụi mắt, loạng choạng bước ra.
Chờ khi hai người lớn phản ứng lại, cậu nhóc đã đi đến phòng khách.
Hai người cũng chỉ kịp thời rời khỏi môi đối phương.
Tề Nhiễm Nhiễm có chút ngượng ngùng, dứt khoát vui mặt trên bờ vai của Hạ Chiêu, giả chết.
Sau khi Luân Luân đến phòng khách, chỉ thấy bố đang ôm mẹ trong ngực, dáng vẻ thân mật.
Cậu nhóc gọi một tiếng bố mẹ rồi đi về phía hai người, sau đó vươn tay ý bảo Hạ Chiêu cậu bé cũng muốn ôm.
Hạ Chiêu một tay ôm lấy Tề Nhiễm Nhiễm, một tay khác duỗi về phía bánh bao nhỏ, sau đó dễ dàng ôm cậu nhóc ngồi trên bên đùi khác, mỗi bên ôm một người, một bảo bối lớn, một bảo bối nhỏ.
Nhịp tim của Tề Nhiễm Nhiễm có chút nhanh, bình phục một lát mới ngẩng đầu thì thấy bánh bao nhỏ đang cười híp mắt nhìn cô, “Mẹ ơi, mẹ đang làm nũng sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu cười đến thân thể run lên, nói: “Đúng vậy, mẹ con muốn ăn kẹo, đang làm nũng với bố đây này.”
Bánh bao nhỏ ồ một tiếng, nói: “Mẹ ơi, ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng, một ngày ăn một cái là được rồi.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Câu này là trước kia cô nói với bánh bao nhỏ, không ngờ cậu nhóc nhanh như vậy đã trả lại cô rồi.
Hai ngày sau phòng làm việc bên kia nhận được rất nhiều quà của fans mẹ fans dì gửi đến cho bánh bao nhỏ, đồ ăn, quần áo, đồ dùng thường ngày đều có, Lê Hà lái xe chở đến đây cho bọn họ, túi lớn túi nhỏ, thiếu chút nữa chất đầy nửa phòng khách.
Mọi người đều biết bánh bao nhỏ thích đồ chơi siêu nhân điện quang, cho nên chỉ đồ chơi thì tặng đến cũng không ít, bánh bao nhỏ nhìn thấy trợn tròn cả mắt lên, hơn nửa ngày mới không dám tin hỏi mẹ: “Đây đều là tặng cho con sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm lấy di động, quay video cho bánh bao nhỏ, “Đúng vậy, đều là fans của Luân Luân tặng đấy, Luân Luân phải nói cảm ơn với các chị các dì nhé.”
Thế là bánh bao nhỏ ôm hộp quà, vui vẻ nói với ống kính mấy câu cảm ơn.
Sau đó Tề Nhiễm Nhiễm đăng video trên Weibo của Luân Luân, “Đã nhận được quà tặng rồi, Luân Luân nói cảm ơn tâm ý của các chị các dì, mọi người đừng tốn kém, sau này muốn gửi đồ cho Luân Luân thì gửi thẻ hoặc là thư tới đi, Luân Luân nhất định sẽ cực kỳ quý trọng.”
Đăng Weibo không lâu, các fans mẹ sôi nổi bình luận phía dưới.
“Hôm nay nhóc con của mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa? Mẹ muốn ôm một cái, thơm một cái Luân Luân bảo bối.”
“Đau lòng tiểu Luân Luân của mẹ, chút quà này tính là gì, sau này mỗi ngày mẹ đều gửi cho con!”
“Luân Luân ngoan lắm nè, mẹ yêu con!!”
“Ha ha ha, hộp quà trên tay Luân Luân kia là em gửi đó, ha ha, Luân Luân thích!”
…
Tề Nhiễm Nhiễm cười trả lời từng bình luận, cảm thấy nhóm người này thật sự cực kỳ đáng yêu.
Bên này Tề Nhiễm Nhiễm cùng bánh bao nhỏ mở quà, bên kia Lê Hà cầm bảng biểu