Mức độ tăng vọt nhân khí của một nhà ba người Tề Nhiễm Nhiễm nằm ngoài dự kiến của mọi người, bọn họ vừa xuống máy bay đã tạo nên xôn xao không nhỏ, phía sân bay không thể không cử người duy trì trật tự, mới có thể khiến bọn họ thoát thân, cho dù là lên xe chuyên dùng, bên cạnh cũng có không ít người giơ điện thoại chụp không ngừng, mức độ vi diệu, khiến bọn họ cảm nhận được đãi ngộ gần như của minh tinh tuyến một.
Cảnh tượng như vậy, lại kéo Tề Nhiễm Nhiễm trở về hồi ức trước khi xuyên qua.
Cô của khi đó, ra ngoài chính là đãi ngộ này, tiền hô hậu ủng, mỗi lần đến sân bay, đều có thể bị chụp không ít ảnh sân bay, mà mỗi lần quần áo mặc trên người cô, căn bản đều có thể trở thành kiểu dáng hot.
Tình hình như bây giờ, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của minh tinh rồi.
Lần trước quay chương trình, chỉ một nhà ba người bọn họ đi qua, mà lần này, Lê Hà cho bọn họ mang theo một trợ lý, tiểu Tuyết (1) vừa tròn 20 tuổi, cô gái nhỏ chín chắn cẩn thận, chăm sóc trẻ con cũng rất có kinh nghiệm, điểm cuối cùng này khiến Tề Nhiễm Nhiễm rất hài lòng.
(1) Bản raw gốc chương này tác giả để Tiểu Mai, nhưng ở các chương sau tác giả đã đổi thành tiểu Tuyết nên mình sẽ đổi về tiểu Tuyết để thống nhất cả bộ truyện.
Chạy đến khách sạn tổ chương trình ngủ lại, trời đã tối rồi, kế hoạch ngắm biển của bánh bao nhỏ tạm thời mắc cạn, bố nói với cậu nhóc chờ sáng ngày mai, bánh bao nhỏ vốn không vui lắm, nhưng nửa tiếng sau, Tạ Du Du qua đây tìm cậu nhóc chơi, cậu nhóc vứt biển lớn ra sau đầu.
Lúc Tạ Du Du tiến vào, hai tay ôm hai quả dừa, trên đầu quả dừa có khoét lỗ, cắn hai chiếc ống hút, trong đó có một quả chuẩn bị cho Luân Luân.
Vừa vào phòng, Tạ Du Du đã giống như dâng đồ quý, giơ quả dừa trước mặt Luân Luân, “Quả này uống rất ngon, Luân Luân thử đi.”
Bánh bao nhỏ cũng không khách khí, nói câu “Cảm ơn chị” rồi há miệng ngậm lấy một ống hút trong đó hút liền hai ngụm, hút xong chép miệng, mặt nhỏ thật sự nhăn thành cái bánh bao, “Là lạ, Luân Luân không thích.” Cậu nhóc nói.
Tạ Du Du nghi hoặc nhìn cậu, “Có thể là lạ sao? Chị cảm thấy rất ngon mà! Em thử lại xem?”
Bánh bao nhỏ lắc đầu, “Em không muốn.”
Tạ Du Du chỉ có thể từ bỏ, có chút thất vọng mà đặt quả dừa sang bàn bên cạnh.
Bánh bao nhỏ kéo vali nhỏ của mình ra, bên trong chứa không ít đồ chơi mới, cậu bé hào phóng lấy ra chia sẻ cùng chơi với Tạ Du Du.
Trẻ con ở trước bàn chơi đồ chơi, ba người lớn thì lại ở bên cạnh nói chuyện.
Lần này Tạ Thanh cắt đầu đinh rất mang tính thử thách giá trị nhan sắc, trên đầu anh chỉ có một lớp tóc ngắn cũn, khuôn mặt trắng như ngọc tạc hoàn toàn hiện ra, ít đi một chút nữ tính, nhiều thêm mấy phần nam tính, cực kỳ đẹp trai.
“Ban nãy đi dạo bên bờ cát, Du Du nói phải mang quà cho Luân Luân, chọn hồi lâu, chọn quả dừa, thật ra bản thân con bé cũng không thích uống lắm.” Tạ Thanh cười vạch trần con gái mình, bọn họ đến sớm nửa ngày, cho nên có thời gian đi dạo.
So sánh với biểu hiện ở tập thứ nhất, Tạ Thanh của bây giờ nhìn qua dễ hòa hợp hơn rất nhiều, có lẽ quen thân với Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu, nói chuyện có vẻ tùy ý, trên khuôn mặt tao nhã mang theo nụ cười, giống như tuyết trắng mùa xuân chói mắt.
“Luân Luân cũng mang quà nhỏ cho Du Du, nhưng không biết là cái gì, thằng bé lén chuẩn bị, còn không cho chúng tôi xem.” Tề Nhiễm Nhiễm cười nói.
“Chắc không phải lại là tấm thẻ siêu nhân điện quang đấy chứ?” Hạ Chiêu nói.
“Chắc không phải, em đoán là con thỏ hồng gắp được ở máy gắp thú bông.”
Quả nhiên, bên này Tề Nhiễm Nhiễm vừa nói xong, bánh bao nhỏ đã từ trong balo nhỏ lấy ra một con thỏ lớn chừng bàn tay người lớn, thỏ con màu hồng lông xù.
Tạ Du Du cực kỳ thích, ôm lên cọ cọ trên mặt, cười đến vẻ mặt rực rỡ.
Ngũ quan của Tạ Du Du di truyền từ Tạ Thanh, rất tinh xảo, là một mỹ nhân nhỏ.
Thấy chị ấy thích, Luân Luân cũng rất vui vẻ, toét miệng cười ngây ngô, sau đó tỏ vẻ cũng muốn cọ cọ thỏ con, Tạ Du Du bèn cầm thỏ con đi cọ mặt cậu bé, không cẩn thận cọ vào cổ cậu, bánh bao nhỏ lập tức bật cười.
Mấy người lớn nhìn thấy cảnh này, cũng cười theo, quay đầu lại, Tạ Thanh chủ động nhắc đến chuyện lúc trước, “Chuyện Từ Dịch, dừng ở đây rồi, cậu ta đã vào trại cai nghiện, cũng bị giới giải trí phong sát, xem như ác giả ác báo.”
Từ Dịch chính là nam phụ ban đầu của “Nhập hí”, sau khi biết được nhân vật này có khả năng cho Hạ Chiêu, bèn tìm người đến gây chuyện, lại nhân cơ hội ở trên mạng bôi xấu Hạ Chiêu, muốn ngăn cản đoàn làm phim ký hợp đồng với Hạ Chiêu, giữa chừng lại liên lụy Tạ Thanh, chuyện này bèn bị Tạ Thanh ôm đi giải quyết.
Thông qua việc này, Hạ Chiêu nhìn thấy nhân phẩm của Tạ Thanh, cũng mới hạ quyết tâm nói chuyện hợp tác dài hạn với Tạ Thanh.
Ở trong giới giải trí vô cùng thực tế này, dám chủ động ôm việc vào người như vậy, đã ít lại càng ít, Tạ Thanh tính cách vân đạm phong khinh, mang theo sự nghĩa hiệp, điểm này cực kỳ khó có được.
Hạ Chiêu tự nhận là tục nhân thực tế, ích kỷ, chủ nghĩa danh lợi, tính toán, ở thương trường nhiều năm, những thứ này đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy, là yếu tố chủ yếu hình thành nên tính cách của anh, cho nên dạng người như anh, thật sự muốn tìm ai hợp tác, vậy chỉ có thể tìm kiểu người không quá câu nệ như Tạ Thanh, một thân nghĩa hiệp, mới có thể an ổn cùng có lợi.
“Chuyện này nếu không phải anh ra tay, chúng tôi cũng không có cách nào truy cứu, tôi và A Vũ đều cực kỳ cảm kích anh.” Hạ Chiêu nói.
Tạ Thanh khoát tay, đáp: “Nghiêm túc mà nói thì cũng là vì anh giới thiệu bộ phim này, mới dẫn đến nhiều chuyện cho hai người như vậy.”
Tề Nhiễm Nhiễm cắt ngang lời anh ấy, nói: “Cũng không thể nói như vậy, đây là anh đưa cho chúng tôi tài nguyên, chúng tôi cảm ơn còn không kịp, sao có thể vì chuyện này mà trách móc lung tung, vậy chúng tôi cùng thành người gì rồi.”
Lúc này Tạ Thanh cười nói: “Được rồi, vậy cho dù chuyện này có thay đổi thế nào, đừng ai trong chúng ta nhắc đến nó nữa, tránh để mất hứng.”
Hạ Chiêu cười gật đầu, “Sau này vào đoàn, phải làm cộng sự mấy tháng, vẫn xin thầy Tạ quan tâm vợ chồng chúng tôi nhiều hơn.”
Tạ Thanh nhướng mày, làm bộ làm tịch nói: “Chỉ nói ngoài miệng không được, anh muốn thấy lợi ích thực tế.”
Tề Nhiễm Nhiễm chớp mắt, nói: “Vậy thế này đi, sau khi vào đoàn để Mộc Phong mở một nhà bếp nhỏ cho anh, phụ trách ba bữa cơm.”
“Ha ha, nghe rất không tồi, hời ba bữa cơm.” Tạ Thanh cười hớn hở, nhìn dáng vẻ chính là rất vui vẻ.
Hạ Chiêu bất đắc dĩ nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, người phụ nữ này, lại dùng dăm ba câu bán anh đi rồi, còn rất sảng khoái.
Đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, Tề Nhiễm Nhiễm đứng dậy đi mở cửa, thấy đứng ngoài cửa là Lý Hân và tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm không cao, đứng cùng người mẹ chân dài của mình, trên tay cô bé ôm túi kẹo, ngẩng khuôn mặt tròn mỉm cười với Tề Nhiễm Nhiễm,