Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
----------
Nhìn áo khoác bị Lâm Lạc Lạc ôm vào trong ngực, Cố Thần Hi nhướng mày, nhưng không nói gì cả, hai tay đút túi quần lạnh lùng ngồi lên xe cảnh sát.
"Lâm Lạc Lạc cứ quái quái thế nào." Dương Kính Tùng nói thầm.
"Hừ." Cố Thần Hi cười một tiếng rồi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô cười cười vẫy tay.
Anh quay đầu mở cửa sổ xe ra, nhìn thấy cô đang được nữ cảnh sát đỡ lên một chiếc xe khác. Rút đi ương ngạnh ngày thường, cô nhiều ra vài phần nhu nhược.
Anh nhận thức Lâm Lạc Lạc nhiều năm, trước nay không chú ý đến diện mạo của cô. Hôm nay bỗng nhiên lại phát hiện, cô lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia.
Trương Hoàn cùng Lý Diệu sống chết muốn đi bệnh viện, nói hai người đều bị bệnh.
Hai cảnh sát vừa mới chuẩn bị cường ngạnh mang hai người đi, còn chưa dùng tới bao nhiêu sức lực, Trương Hoàn và Lý Diệu đã bắt đầu kêu thảm thiết: "A a a a đau quá......"
Hai người nước mắt nước mũi giàn giụa, mồ hôi lạnh đầy mặt, nằm sõng xoài trên mặt đất rên rỉ, giống như bị tra tấn rất đau đớn.
Cảnh sát hói đầu sửng sốt, cái này không giống như đang làm bộ.
Một đám người đành phải đến bệnh viện bên cạnh đồn công an trước, để kiểm tra thân thể Lâm Lạc Lạc, Trương Hoàn và Lý Diệu.
Kết quả kiểm tra của Trương Hoàn và Lý Diệu đều không có gì dị thường, thân thể cả hai đều không có vấn đề gì về thể chất.
"Tại sao lại như vậy?" Trương Hoàn cùng Lý Diệu khó tin được nhìn đơn kiểm tra, "Có phải dụng cụ kiểm tra sai rồi không? Chúng tôi khẳng định là bị bệnh."
"Đừng giả vờ, không có vấn đề gì chính là không có vấn đề." Bác sĩ có chút buồn cười, kỹ thuật giả bệnh của hai người này thật là chuẩn cmnr, hắn thiếu chút nữa cũng đã bị lừa.
Trương Hoàn nhìn về phía Lâm Lạc Lạc đang ngồi uống thuốc: "Là con nhóc kia! Là nó giở trò quỷ! Là nó hại chúng tôi."
Lâm Lạc Lạc vô tội nhìn về phía bọn họ: "Mấy người đang nói cái gì vậy?"
"Mày vẽ những cái họa tiết kỳ quái đó! Chắc chắn là mày hại bọn tao."
"Chắc chắn là mày biết tà thuật!" Lý Diệu cũng nói.
Các cảnh sát nghe mà cảm thấy cạn lời, đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế.
Cố Thần Hi nâng chân dài lên, đá bọn họ một cái: "Còn tiếp tục nói."
Cả người Trương Hoàn và Lý Diệu run lên, lại sợ đau, thưa dạ không dám nói nữa.
"Có đi hay không?" Cố Thần Hi không kiên nhẫn hỏi, còn làm tư thế nếu dám nói không đi thì sẽ tiếp tục đá bọn họ.
Mấy người bên phía cảnh sát hói đầu đều làm bộ không nhìn thấy. Trương Hoàn và Lý Diệu cũng biết Cố Thần Hi không dễ chọc, căn bản không dám nói không.
Quả nhiên là ở ác gặp ác.
Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm uống xong thuốc, sức lực khôi phục một ít, liền đỡ tường đứng lên, nói với Cố Thần Hi: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi!"
Cố Thần Hi nhìn về phía cô: "Trả áo khoác lại cho tôi."
"Ngày mai sẽ trả lại cho cậu." Cô mặc áo khoác lên người ngay trước mặt anh, xắn tay áo rồi rảo bước đi ra ngoài.
Anh cao hơn cô một cái đầu, mặc vào chính là vừa vặn. Đến cô mặc vào thì lại rộng thùng thình, tay đều bị tay áo che mất, giống như trẻ con lén mặc quần áo của người lớn vậy.
Cố Thần Hi nhìn bóng lưng cô, trong lòng có chút khác thường.
"Lão đại, anh nhìn cô ấy làm gì vậy?" Dương Kính Tùng hỏi.
"Ai nói tôi đang nhìn cô ta? Tôi đây là đang nhìn áo khoác của mình."
Dương Kính Tùng rối rắm trong chốc lát, lại nhịn không được hỏi: "Cho nên lão đại, tại sao anh lại muốn cho cô ấy mượn áo khoác thế?"
"Tôi đây là cho mượn sao? Không thấy được là cô ta đoạt hả?" Chân dài của Cố Thần Hi cũng đi ra ngoài.
Biểu tình của đám người Dương Kính Tùng đều có chút vi diệu: "Đoạt?"
Nếu lão đại thật sự không chịu, thì ai có thể đoạt được đồ vật từ trong tay anh cơ chứ?
————
Lâm Lạc Lạc ở trong WC tiếp thu tin tức được truyền tới, bao gồm tin tức của thế giới này cùng ký ức của thân thể này.
Ngụy nữ chủ của thế giới này tên là Lâm Kiều, là con gái ngoài giá thú của doanh nhân giàu có Lâm Phong Dương và Trần Nguyệt Nga, chỉ nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng. Vào mùng một năm ấy, mẹ của nguyên chủ qua đời vì bạo bệnh, mấy tháng sau Lâm Phong Dương đã mang Trần Nguyệt Nga và Lâm Kiều về nhà, tuyên bố với bên ngoài Lâm Kiều chỉ là con gái riêng của ông ta.
Lâm Kiều chán ghét cùng ghen tị nguyên chủ, lại điên cuồng thích Chu Mặc Thần, một trong hai vị học thần của trường quốc tế Hoa Anh. Thế nhưng Chu Mặc Thần lại thích bạn cùng bàn của cậu ta là Mạc Vận. Lâm Kiều vì yêu mà nổi điên, làm ra rất nhiều chuyện xấu hổ, lại còn có ý đồ mưu hại Mạc Vận, cuối cùng lại tự hại chính mình.
Bởi vì thời không xuất hiện hỗn loạn, Lâm Kiều sống lại ở học kì tiếp theo của lớp 10. Cô ta lợi dụng tin tức biết được ở kiếp trước, kết bạn với một ít người trong giới hắc đạo, từ đây bắt đầu hành trình hại người.
Đời trước yêu Chu Mặc Thần mà không có được, sau khi sống lại cô ta càng thêm muốn có được cậu ta. Vì thế ngụy trang thành bộ dáng thiện lương đáng yêu thông minh để tiếp cận cậu ta, nội tâm lại càng thêm tàn nhẫn hắc ám hơn kiếp trước. Cô ta muốn trả thù rất nhiều người, bao gồm Mạc Vận, bao gồm nguyên chủ, bao gồm những cô gái có ý đồ tiếp cận Chu Mặc Thần......
Lần này nếu không phải Lâm Lạc Lạc xuyên tới, nguyên chủ sẽ bị vũ nhục, bị quay video. Cô sẽ không chịu nổi nhục nhã mà từ trên cao nhảy xuống.
Hiện giờ Lâm Kiều trùng sinh còn chưa đến nửa năm, mà đã hại qua mấy cô gái, bức cho bọn họ phải ảm đạm thôi học tại trường quốc tế Hoa Anh, có thể thấy được vị này ác độc thế nào.
Ngụy nữ chủ sống lại trong nháy mắt, đánh cắp không ít năng lượng từ thế giới, hình thành hào quang của ngụy nữ chủ. Nhiệm vụ chính của Lâm Lạc Lạc là giải phóng năng lượng từ vầng hào quang của ngụy nữ chủ, làm chúng nó một lần nữa trở về chỗ cũ, cung ứng cho thế giới này vận hành bình thường.
"Sống lại một lần không làm gì tốt, mà lại muốn hại người." Lâm Lạc Lạc cạn lời lắc đầu.
Hệ thống:【Ký chủ đại đại, hợp tác vui vẻ.】
"Ừm." Trong mắt Lâm Lạc Lạc hiện lên một tia sáng kỳ dị, "Thuận tiện, tôi còn phải không từ thủ đoạn mang mảnh vỡ linh hồn của Cố Thần Hi về Cục Quản Lý Thời Không."
Hệ thống sửa lại lời cô:【Chỉ nói là muốn mang mảnh vỡ linh hồn của anh ta trở về cùng chúng ta thôi, không nhất định phải không từ thủ đoạn.】
"Hừ hừ." Lâm Lạc Lạc cười mà không nói.
Cô thiếu chút nữa đã đụng vào người lao công, bác lao công hô lên với bên
ngoài: "Cậu nhóc, cô bé không có việc gì."
Cậu nhóc?
Lâm Lạc Lạc bước nhanh ra ngoài, lại không thấy được người, cô hỏi bác lao công: "Xin hỏi là ai nhờ bác vô xem cháu vậy ạ?"
"Là một cậu nhất soái nhất hung, thấy cô bé ở bên trong lâu quá, cậu ta nhờ tôi vô hỏi cô bé có sao không."
Lâm Lạc Lạc cười cười, đã đẹp trai nhất lại còn dữ nhất, hình dung thực đúng chỗ.
Từ khi mẹ của nguyên chủ qua đời, sau lại mẹ con Trần Nguyệt Nga tiến vào Lâm gia. Quan hệ giữa nguyên chủ và Lâm Phong Dương càng ngày càng ác liệt. Nguyên chủ cũng càng ngày càng phản nghịch, không học tập thật tốt, mà lại mang theo một đám tiểu đệ tiểu muội, trở thành một trong hai lão đại của trường quốc tế Hoa Anh.
Lão đại còn lại chính là Cố Thần Hi, hai người được công nhận là đối thủ một mất một còn.
Cố Thần Hi tuy rằng cũng hoành hành ngang ngược, nhưng anh còn có một thân phận khác: một trong hai học thần của trường quốc tế Hoa Anh.
Nếu nói các thầy cô đều không thích nguyên chủ, thì bọn họ đối với Cố Thần Hi lại là yêu hận đan xen, cũng không dám nói gì về chuyện này.
"Không hổ là anh ta."
Chẳng sợ hiện tại chỉ là một mảnh vỡ, cho dù có mất đi ký ức, anh vẫn không thể khinh thường như cũ
————
Lâm Lạc Lạc trở lại phòng thẩm vấn, Trương Hoàn và Lý Diệu đã bị thẩm vấn một chuyến. Giống như suy đoán của cô, bọn họ che giấu chuyện của Lâm Kiều, chỉ nói là nhìn thấy cô té xỉu trên mặt đất, bọn họ nhất thời nảy lòng tham muốn giựt tiền.
Trùng hợp chính là, nguyên cái khu vực kia không camera theo dõi nào cả, nơi có thì cũng bị hư, cảnh sát không điều tra được gì.
"Chuyện hôn mê lúc trước, cháu có ấn tượng gì không?" Cảnh sát hói đầu hỏi cô.
Trong lòng Lâm Lạc Lạc hiểu rõ, hiện tại Lâm Kiều có hào quang của ngụy nữ chủ, bắt không được là bình thường, cô cũng không định dùng lực lượng cảnh sát.
Vì thế cô lắc đầu, cảnh sát hói đầu có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Bọn họ không phải muốn cướp bóc cháu, bọn họ là muốn cưỡng bức cháu." Lâm Lạc Lạc ấn huyệt Thái Dương giả bộ hồi tưởng, "Cháu mơ mơ màng màng nghe được bọn họ nói lúc trước đã làm chuyện này với không ít người......"
Lâm Lạc Lạc nói ra vài chuyện, đều là chuyện xấu Trương Hoàn và Lý Diệu đã làm, cô muốn bọn họ ở tù mọt gông, ở bên trong chịu đủ tra tấn.
Cặn bã thì nên có đãi ngộ của cặn bã.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Lâm Lạc Lạc nhìn thấy Cố Thần Hi đang dựa vào ven tường. Trên người thiếu niên mười sáu, mười bảy còn có chút tính khí trẻ con, nhưng lại khiến người khác một chút cũng không dám xem nhẹ. Cho dù là không quen biết, khi nhìn đến anh thì trong nháy mắt cũng sẽ hiểu rõ, anh không dễ chọc.
Cô hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta là đối thủ một mất một còn nhiều năm, cậu có chán ghét tôi không?"
Tầm mắt Cố Thần Hi lướt qua đôi môi đỏ mọng đang mím lại của cô, anh cười một tiếng: "Chán ghét thì sao? Mà không chán ghét thì sao?"
"Tôi vừa đáng yêu vừa xinh đẹp lại còn thông minh như vậy, cậu hẳn là sẽ không chán ghét tôi nhỉ?"
Cố Thần Hi nhướng mày: "Mấy ngày không gặp, da mặt của cô tựa hồ dày lên không ít."
Cô đột nhiên tiến về phía trước một bước, phóng đại gương mặt về phía anh.
Khuôn mặt trắng nõn không tì vết, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông. Làn da óng ánh trong suốt có chút hồng hào, nhìn cận cảnh cũng hoàn mỹ, không chê vào đâu được
Cố Thần Hi rất ít khi nhìn chằm chằm một cô gái nào đó, lúc này lại nhìn tới mười giây: "Làm gì?"
"Tôi là đang cho cậu nhìn rõ ràng, da mặt của bà đây có bao nhiêu mỏng." Lâm Lạc Lạc tự nhéo chính mình, tức khắc xuất hiện một vệt hồng.
Quả thật vô cùng mịn màng.
Ánh mắt Cố Thần Hi lóe lên, anh dời tầm mắt, thô bạo nói: "Đã biết."
"Cho nên cậu không chán ghét tôi đúng không?"
Cố Thần Hi nghĩ thầm hai cái này thì có liên quan gì với nhau?
Nhưng mà trước ánh mắt lấp lánh của cô, anh vẫn là hàm hồ "Ừm" một tiếng, cũng không biết có phải vậy không.
Lâm Lạc Lạc cũng không thèm để ý, cô mỉm cười nhìn anh, nhỏ giọng nói ở bên tai: "Kỳ thật tôi còn hơi thích cậu."
Nói xong cô nhéo nhéo vành tai mềm mại của anh.
Cố Thần Hi lập tức lui lại, mày rậm dựng thẳng lên, phẫn nộ trừng cô, biểu tình hung ác, lúc này nhìn như thể muốn đánh người.
Lâm Lạc Lạc một chút cũng không sợ, vẫy tay với anh, leo lên xe Lâm gia tới đón cô rồi rời đi.
"Lão đại, cô ấy nói cái gì với anh thế?" Dương Kính Tùng kỳ quái hỏi, sao lão đại phản ứng lớn vậy?
Bên vành tai vẫn còn phảng phất xúc cảm mềm mại, lỗ tai Cố Thần Hi nhanh chóng hồng lên, biểu tình lại càng thêm lãnh khốc: "Hồ ngôn loạn ngữ......"
Mấy tiểu đệ lập tức hiểu rõ, Lâm Lạc Lạc khẳng định là lại khiêu khích lão đại!
Truyện convert hay :
Võ Ánh 3000 Nói