Có người ngoài ở đây, Lâm Lạc Lạc vốn dĩ không muốn ngủ.
Nhưng hơi thở của Cố Thần Hi quá mức quen thuộc với cô, ba thế giới trước đó hết gần một trăm năm, đều là anh ngủ ở bên cạnh cô, hơi thở của anh đối với cô mà nói tương đương có hiệu quả giúp ngủ.
Vì thế không đến thời gian một chén trà nhỏ, cô đã hoàn toàn ngủ mất, ngủ không hề phòng bị, bất tỉnh nhân sự, cho dù là bên cạnh có đôi mắt đặc biệt hung ác kia.
Ngày hôm sau vừa mở mắt, liền đối điện với ánh mắt âm ngoan kia của Cố Thần Hi, cô cúi đầu sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút xấu hổ, lại có chút cảnh giác, Tu Tiên giới nguy hiểm như vậy, cô không nên không phòng bị như vậy.
Bằng không chết khi nào cũng không biết.
"Ngủ không tồi.
" Cố Thần Hi cũng không biết là trào phúng hay là thật lòng khen ngợi, Lâm Lạc Lạc ngầm trợn trắng mắt.
Hai người lặng im không nói chuyện, sau một lúc Cố Thần Hi liền hỏi: "Chuyện ngươi muốn làm là cái gì?"
Lâm Lạc Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nhướng mày: "Ngày hôm qua không phải ngươi nói có chuyện rất quan trọng phải làm sao?"
"Đúng vậy!" Hai mắt Lâm Lạc Lạc sáng ngời, cô tràn đầy thành khẩn nói, "Đặc biệt quan trọng, tiền bối có thể để vãn bối đi hoàn thành trước được không? Vãn bối thề, làm xong việc đó, nhất định sẽ trở về tìm tiền bối.
"
Đương nhiên cụ thể là sau bao nhiêu năm thì không xác định.
Cố Thần Hi nhìn cô, đôi mắt sáng vô cùng, hình dạng cũng đẹp, trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua, hắn cũng mới biết được, chính mình sẽ thích một đôi mắt như vậy.
Chủ nhân của đôi mắt này một khi cao hứng, thì đôi mắt sẽ sáng hơn ngày thường, cũng càng thêm xinh đẹp.
Vốn dĩ hắn là muốn trực tiếp dẫn y trở về, nhưng vì đôi mắt càng thêm xinh đẹp này, hắn ngược lại cũng không ngại hao phí thêm một ít thời gian.
Vì thế hắn nói: "Cụ thể là chuyện gì, bổn quân giúp ngươi gộp hết lại.
"
Nếu không phiền toái, hắn liền giúp y làm, miễn cho tu vi nhỏ yếu này của y, còn muốn lăn lộn đủ kiểu.
Lâm Lạc Lạc là nghe ra tới, thả cô đi là không có khả năng!
Cô có chút uể oải, thuận miệng bịa một ít lý do ra: "Nghe nói khoảng thời gian này bên thành Dao Quang sẽ có bí cảnh mở ra, vãn bối chính là muốn chạy trở về tham gia.
"
Cố Thần Hi vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, tựa hồ muốn nói, chỉ vậy?
"Ngươi coi cái này là làm chuyện rất quan trọng sao?"
"Tiền bối cũng nói, vãn bối tu vi thấp kém, vãn bối muốn tiến vào bí cảnh tìm một ít bí tịch và thiên tài địa bảo, tăng tu vi lên một chút, vãn bối có thâm cừu đại hận, về sau nhất định phải tự tay đâm kẻ thù!" Trong mắt Lâm Lạc Lạc dâng lên một ngọn lửa.
Cố Thần Hi nhìn lửa giận chợt lóe lên trong mắt cô, mày hơi hơi nhăn lại: "Tu vi bí tịch cùng thiên tài địa bảo mà thôi.
"
Hắn có rất nhiều, rất nhiều.
"Cùng bổn quân trở về, vì bổn quân bảo quản đôi mắt này cho thật tốt, đến lúc đó bổn quân lại thưởng cho ngươi một chút.
"
"Đa tạ tiền bối.
" Lâm Lạc Lạc biết chạy không thoát, cũng không tiếp tục rối rắm.
Sau khi xuyên qua, lại phải bôn ba chạy trốn mấy ngày nay, cho nên cô còn chưa quan sát thế giới này thật kỹ, hiện giờ tạm thời thả lỏng lại, liền có chút tâm viên ý mã, sau khi đi theo Cố Thần Hi ra cửa, thì vẫn luôn quan sát mọi thứ xung quanh.
Thế giới tu tiên có rất nhiều đồ chơi hiếm lạ, người cũng vô cùng cổ quái, đặc biệt là trong phạm vi thế lực của Ma tu, Yêu tu, Quỷ tu và Ma tộc, các loại yêu ma quỷ quái đều có, lớn lên hình thù kỳ quái, đột phá sức tưởng tượng của nhân loại.
Cô đang xem đến hứng khởi, thì Cố Thần Hi bỗng nhiên dừng lại, cô nhất thời không để ý liền đụng phải, hắn liếc xéo cô: "Chỉ là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, đáng để ngươi xem thành như vậy?"
"Chưa thấy qua, tò mò không được sao?" Cô nói thầm.
"A! ! " Hắn từ trong mũi phát ra tiếng cười khinh thường, vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ, "Đi xem đi, muốn mua thì nhanh chóng mua.
"
"Đa tạ tiền bối.
" Lâm Lạc Lạc cười chạy đi, lại rước lấy một tiếng cười nhạo của hắn.
Nơi Cố Thần Hi đứng, trong vòng 10 mét không có ai dám tới gần, mọi người đều né tránh ra xa, thật cẩn thận nhìn hắn, tuy rằng không biết thân phận, nhưng nhìn khí thế sắc bén trên người hắn, cũng đủ để cho bọn họ kinh hồn táng đảm.
Nhưng không bao lâu, Lâm Lạc Lạc liền chạy về lại, biểu tình có chút rối rắm nhìn hắn.
"Chuyện gì?"
Cô nở một nụ cười lấy lòng: "Tiền bối, ngài có mang linh thạch không? Có thể cho ta mượn một ít chứ?"
Cố Thần Hi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người có lá gan lớn như vậy: Muốn mượn linh thạch từ hắn.
Hắn không khỏi có chút hiếm lạ, vì thế móc ra một túi trữ vật chứa linh thạch, tùy ý ném cho cô.
"Đa tạ tiền bối.
" Lâm Lạc Lạc cất túi trữ vật vừa nhận đi, sau đó vẫn không trả lại cho hắn.
Cho dù cô chỉ dùng có một chút để mua đồ.
Cho dù Cố Thần Hi rất nhiều lần âm u nhìn cô, cô đều làm bộ không chú ý tới.
Không biết xấu hổ, cũng không muốn sống.
Đây là đánh giá của Cố Thần Hi đối với cô.
————
Mua một đống đồ hiếm lạ cổ quái, Lâm Lạc Lạc vui rạo rực trở lại bên người Cố Thần Hi, hắn đại khái là thực không kiên nhẫn, xách cổ áo cô lên rồi bay đi, cô khiếp sợ, vội vàng ôm cánh tay hắn.
Cố Thần Hi bay cực nhanh, gió thổi vù vù hai bên người, chỉ trong mấy nhịp hô hấp, hai người đã dừng lại bên ngoài Ma đô.
Lâm Lạc Lạc được thả xuống ngơ ngác nhìn cửa thành Ma đô quen thuộc, có chút cạn lời cứng họng, cho nên cô chạy mấy ngày, là chạy cho vui thôi sao?
"Tiền bối ở nơi này?" Cô hữu khí vô lực hỏi.
"Ừm.
"
"Vậy tiền bối có suy xét đổi chỗ ở khác không?" Cô liếm mặt hỏi.
Cố Thần Hi vẻ mặt "Ngươi sợ là đầu óc có bệnh", cô sâu kín thở dài, lại bắt đầu vô căn cứ: "Thời điểm ta sinh ra, có một lão thần tiên tính mệnh cho ta, nói ta không thể ở tại Ma đô, bằng không sẽ dễ chết oan chết uổng.
"
"Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bổn quân bảo đảm tánh mạng của ngươi vô ưu.
" Cố Thần Hi vẻ mặt bễ nghễ, ở địa bàn của hắn, ai có thể giết người của hắn chứ?
"Ai! ! " Lâm Lạc Lạc ủ rũ cụp đuôi theo hắn đi vào.
Thanh Ma trước đó phụng mệnh bắt cô, hiện giờ vẫn còn đang cần cù chăm chỉ canh giữ cửa thành, nhìn thấy Cố Thần Hi, hắn dẫn đầu đám người vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến Ma Quân.
"
Lâm Lạc Lạc: "! ! " Ma Quân?
Trước đó Cố Thần Hi tự xưng bổn quân, cô vẫn luôn không để trong lòng, dù sao đám người Tu chân giới đều tự xưng là bổn tọa, bổn đạo, bản tôn, bản chưởng môn linh tinh, vênh như có 258 vạn*, tất cả đều không biết khiêm tốn là thứ gì, cho nên hắn tự xưng bổn quân, cô cũng không nghĩ tới là cái quân nào.
*Túm 258 vạn: bắt nguồn từ đánh mạt chược, có 258 vạn nghĩa là có "tướng", nếu có "tướng" vậy tỏ vẻ có thể thắng rất nhiều.
Cho nên khi chơi mạt chượt, nếu túm được 258 vạn, thì có tư bản để đắc ý, thần thái cùng khẩu khí đều sẽ trở nên thực vênh váo.
Hóa ra —— lại là Ma Quân.
Thật đúng là duyên phận!
Cố Thần Hi xách theo đai lưng Lâm Lạc Lạc, tiếp theo hai người xuất hiện ở Ma cung trong nháy mắt.
Cô một tay ấn đai lưng của mình, một tay nắm chặt tay hắn: "Lần sau có thể đừng xách quần áo của ta nữa được không? Ta cũng có thể tự mình bay!"
"Chỉ bằng tốc độ kia của ngươi.
" Cố Thần Hi hất tay cô ra, sải bước đi vào.
Không bao lâu Thanh Ma cũng trở về, hắn vẻ mặt uể oải quỳ xuống: "Bẩm Ma Quân, thuộc hạ vô dụng, Lâm Lạc Lạc hình như đã chạy mất rồi.
"
Lâm · vốn dĩ đã chạy rồi nhưng bị bắt về · Lạc Lạc: "! ! "
Cô tùy ý ngồi ở trên ghế bĩu môi, liền nghe Cố Thần Hi hỏi: "Ồ?"
Nhẹ nhàng bâng quơ một chữ, cả người Thanh Ma lại run lên, vội vàng giải thích tình huống: "Thuộc hạ không tìm thấy Lâm Lạc Lạc ở chỗ ở, ngay sau đó cũng không dám trì hoãn, trực tiếp ra lệnh phong tỏa cửa thành, cũng tự mình dẫn người đi kiểm tra, nhưng vẫn không tìm được Lâm Lạc Lạc, nàng ta có thể đã biết được tin tức nên chạy trốn trước, hoặc là vẫn cứ trốn tránh ở trong thành, thuộc hạ hoài nghi, có lẽ trong Ma đô không chỉ có một gian tế là nàng ta.
"
"Vậy lục soát một chút đi.
"
"Tuân mệnh.
" Thanh Ma phân phó người phía dưới đi điều tra, không bao lâu hắn lại đi vào, lúc này thủ hạ khác của Ma Quân cũng tiến vào, đang báo cáo sự việc cho Cố Thần Hi.
Tất cả mọi người nhìn đến Lâm Lạc Lạc, rồi lại không dám hỏi, chỉ dám ngẫu nhiên nhìn cô một cái, trong lòng hỏi thầm đó là ai.
Thanh Ma đi đến bên người Lâm Lạc Lạc, vẻ mặt có chút nghi ngờ, từ lúc vừa mới nhìn thấy người này, hắn đã cảm thấy y có chút quen mắt, rồi lại nghĩ không ra.
Vì thế hắn đi đến bên người Lâm Lạc Lạc: "Tiểu huynh đệ, ngươi là thủ hạ mới của Ma Quân?"
"Coi như là vậy.
"
"Ngươi tên là gì?" Thanh Ma lại hỏi.
"Lâm.
" Lâm Lạc Lạc thập phần thản nhiên, một chút cũng không lo lắng có khả năng bị nhận ra.
"Lâm huynh đệ, ta là Thanh Ma.
" Thanh Ma vẫn nhìn chằm chằm Lâm Lạc Lạc, cảm giác quen thuộc nhàn nhạt kia, vẫn luôn không biến mất, "Trước kia chúng ta có phải từng gặp qua rồi không?"
"Ta cũng cảm thấy ngươi có chút quen thuộc?" Lâm Lạc Lạc trừng lớn mắt trên dưới đánh giá Thanh Ma, như là đang cẩn thận hồi tưởng, Thanh Ma liền thẳng sống lưng, tùy ý cô đánh giá, "Huynh đệ ngẫm lại thật kỹ, có phải chúng ta gặp qua ở nơi nào không?"
Cố Thần Hi đang nói chuyện, tùy ý nhìn thoáng qua một cái, liền nhìn thấy Lâm Lạc Lạc cùng Thanh Ma vừa nói vừa cười, còn nhìn chằm chằm vào đối phương, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Thấy sắc mặt Ma Quân đột nhiên trầm xuống, những người khác đều có chút khẩn trương, ma tu đang báo cáo công chuyện càng là run bần bật.
Thanh Ma đột nhiên cảm nhận được một cổ áp lực cực lớn đè xuống, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn khiếp sợ nhìn về phía Cố Thần Hi, đáng thương lại mờ mịt kêu: "Ma Quân?"
Cố Thần Hi thu hồi uy áp, lạnh nhạt hỏi: "Xem các ngươi vừa nói vừa cười, đang nói chuyện về cái gì thế?"
Trên người không còn uy áp đáng sợ kia, Thanh Ma đứng thẳng người, hắn có chút nhớ ăn không nhớ đánh*, cũng không suy nghĩ sâu sa vì sao Ma Quân lại đột nhiên muốn sử dụng uy áp với hắn, mà là vô cùng cao hứng trả lời: "Ta cùng Lâm huynh đệ đang thắc mắc, chúng ta đều cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, rồi lại đều không nhớ từng gặp qua ở nơi nào.
"
*Nhớ ăn không nhớ đánh (记吃不记打): nghĩa là chỉ nhớ điều tốt đẹp vui sướng chứ không nhớ được cái đau đớn, khổ sở.
"Lâm?" Cố Thần Hi nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, Thanh Ma vỗ vỗ bả vai Lâm Lạc Lạc, "Chính là tên của y.
"
Rõ ràng người là hắn mang về, tên lại là người khác nói trước, trong lòng Cố Thần Hi hiện lên một tia không vui quỷ dị.
Hắn nhìn nguyên một đầu tóc xanh lá của Thanh Ma, cùng với khuôn