Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt trên vành tai khiến cho Lâm Lạc Lạc cảm thấy mình bị chơi, cô giận dữ trừng mắt nhìn Cố Thần Hi: "Ngươi chơi ta!"
Cô còn tưởng rằng hắn có phương pháp kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì chứ, không nghĩ tới lại là song tu, thật mẹ nó song tu, nếu cô muốn song tu thì còn phải trốn tránh hắn sao?
"Lời này là sao? Từng câu từng chữ của bổn quân đều là sự thật." Cố Thần Hi vẻ mặt thản nhiên, hắn nở nụ cười rạng rỡ với cô, "Nếu ngươi không tin, bổn quân có thể giúp ngươi thử xem."
Lâm Lạc Lạc: "......"
Hắn sâu kín nhìn cô, trong mắt mang theo từng đợt dụ dỗ nhè nhẹ: "Thế nào? Muốn thử không?"
"Cùng ngươi thử xem?" Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm hỏi hắn, chờ sau khi hắn gật đầu, cô mới thu lại nụ cười vừa nãy, "Phi, mơ đẹp lắm!"
Nói xong cô xoay người chạy, phía sau truyền đến tiếng cười to của hắn.
Cố Thần Hi không đuổi theo, đợi cô đi xa rồi, hắn cũng thu hồi tươi cười: "Mơ đẹp lắm sao? Bổn quân, làm cũng sẽ thực đẹp."
Nếu đã quyết định tham gia đại hội tiên môn, Lâm Lạc Lạc tự nhiên sẽ không tiếp tục chuẩn bị bế quan nữa.
Cô nắm chặt thời gian tu luyện, luyện tập pháp thuật mình biết lặp đi lặp lại, cùng đám ma tu khác đánh nhau, gia tăng kinh nghiệm đối địch của bản thân, mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú.
Sau đó Cố Thần Hi cũng chạy tới tìm cô: "Ngươi muốn gia tăng kinh nghiệm đối địch, sao lại không tìm bổn quân?"
Lâm Lạc Lạc tức giận nói: "Mời không nổi."
Cô cùng những người khác đối chiến không cần trả giá gì cả, nhiều nhất thì cũng chỉ là mời bọn họ đi ăn một bữa, nhưng nếu mời Cố Thần Hi bồi luyện, không biết sẽ ăn bao nhiêu mệt.
Cố Thần Hi cười: "Bổn quân bảo đảm, sẽ không làm gì ngươi cả."
"Thật sao?" Cô không tin tưởng hỏi lại.
"Bổn quân bảo đảm, thời điểm bồi ngươi so chiêu sẽ không làm gì cả." Cố Thần Hi tùy tiện cầm lấy một nhánh cây, nhánh cây ở trong tay hắn ngay lập tức biến thành Bảo Khí không gì chặn được, hắn vân đạm phong khinh nói, "Ngươi hẳn là rất rõ ràng, bổn quân là người có thể dạy ngươi nhiều nhất."
Nghe vậy Lâm Lạc Lạc cũng không chối từ, Cố Thần Hi tu vi cao thâm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối với pháp thuật các phái đều có đọc qua, cùng hắn so chiêu xác thật có thể học được rất nhiều thứ.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là —— hắn nguyện ý chỉ cô.
Cho dù là như vậy, nhưng mỗi lần cùng hắn so chiêu, Lâm Lạc Lạc vẫn rất buồn bực.
Bởi vì hắn quả thật tuân thủ lời hứa, thời điểm cùng cô so chiêu không làm gì cả, nhưng thời điểm khác.
Tỷ như trước khi so chiêu, hoặc là sau khi kết thúc......
Cô phải phòng bị hắn đánh lén bất cứ lúc nào, càng làm cho cô buồn bực chính là, cho dù có toàn lực phòng bị thì cũng không thể ngăn hắn lại được.
Một ngày so chiêu lại kết thúc, khi Lâm Lạc Lạc đang hết sức chăm chú đề phòng Cố Thần Hi, thì hắn chợt khẽ cười một tiếng rồi đột nhiên biến mất trước mắt cô, cô vội vàng ngồi xổm xuống, cố gắng che mặt lại.
Nhưng chiêu thức ấy vô dụng, bởi vì ngay sau đó thân thể cô bỗng nhẹ đi, Cố Thần Hi từ phía sau một tay ôm lấy eo, một cái tay khác chặn tất cả công kích của cô, môi mỏng nhẹ nhàng dừng trên bờ môi đỏ mọng.
"Học phí hôm nay." Hắn rất là đắc ý rời đi.
Lâm Lạc Lạc tức đến mức dậm chân.
Hắc • trong lúc vô ý nhìn thấy Ma Quân trộm hương trộm ngọc • Ma, xấu hổ đi tới: "Lâm cô nương."
Gã đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Ma Quân với Lâm Lạc Lạc, thái độ đối với cô cũng ngày này cung kính hơn ngày trước.
Làm đại tổng quản của Ma cung, thủ hạ tâm phúc của Ma Quân, gã luôn là người am hiểu lòng người nhất, Ma Quân thích cái gì, gã liền thích cái đó, người Ma Quân thích, gã tự nhiên là cung phụng kính trọng.
"Tổng quản Hắc Ma, có việc sao?" Lâm Lạc Lạc thu hồi kiếm.
"Giờ Thìn ba ngày sau, Vân Thuyền xuất phát tham gia đại hội tiên môn sẽ khởi động, cho nên đến lúc đó cô nương nhớ phải tập hợp ở đại đường trước."
"Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ."
Hắc Ma khom lưng hành lễ với cô, cười rời đi.
Gã mới vừa đi, Lâm Lạc Lạc liền cảm thấy xung quanh đột nhiên có một cơn gió thổi tới, sắc mặt cô biến đổi, vội vàng lui ra sau.
Nhưng đáng tiếc cô vẫn không đủ nhanh, cho dù có tránh ở nơi nào thì cơn gió kia cũng đều vây quanh người, cô còn mơ hồ nghe được một tiếng cười khẽ.
Quả nhiên lại là Cố Thần Hi, cô tức giận đánh vào không khí, tuy nhiên Cố Thần Hi dễ dàng đỡ được đòn đánh đó, sau vài chiêu hai tay cô đã bị hắn khống chế được, gió xung quanh người cuối cùng cũng dừng lại, Cố Thần Hi đứng đối diện với cô.
"Hôm nay không phải đã kết thúc rồi sao?" Lâm Lạc Lạc có chút buồn bực.
"Bổn quân đã sớm nói qua, dù có ở bất cứ chỗ nào, thì cũng không bao giờ được thả lỏng cảnh giác." Cố Thần Hi nghiêm trang, "Ngươi phải nhớ kỹ, mạng chỉ có một cái, muốn tồn tại, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
Cô đang nghiêm túc nghe giảng, thì lại thấy hắn bỗng đổi giọng: "Nhưng nếu ngươi cùng bổn quân song tu, sớm ngày tấn chức Hóa Thần, thì sẽ không có loại phiền não này."
Lâm Lạc Lạc: "......"
Được, ngươi có thể nhanh chóng cút đi.
————
Ba ngày sau Lâm Lạc Lạc đến đại đường tập hợp, lần này Cố Thần Hi mang không ít người đi theo, nhóm thủ hạ ma tướng ma binh của hắn ai nấy cũng xoa tay hầm hè, bộ dáng hưng phấn mười phần, rõ ràng chính là tư thế muốn đi gây chuyện.
Sau khi nhìn thấy Lâm Lạc Lạc xuất hiện, mấy người không biết tin tức trước đó đều rất kinh ngạc, biểu tình quỷ dị nhìn chằm chằm cô.
Cho một nằm vùng đi theo, Ma Quân đây là đang chơi trò gì?
Lâm Lạc Lạc tặng một nụ cười rạng rỡ cho Lệ Chấn Lan đang tránh ở trong đám người, ả trốn phía sau thúc thúc mình, ngăn trở ánh mắt phẫn hận của bản thân.
Lệ Chấn Lan âm thầm thề, trước khi đại hộ tiên môn lần này kết thúc, ả nhất định phải khuyên bảo Ngọc Thanh giết Lâm Lạc Lạc!
Ả mới vừa suy tính nên làm như thế nào, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt dừng ở trên người mình, Lệ Chấn Lan cả kinh, theo tầm mắt nhìn qua, lại thấy là Ma Quân, hắn đang âm trầm trầm nhìn ả.
Lệ Chấn Lan cả kinh, chẳng lẽ chuyện ả nằm vùng bị phát hiện?
Đang lúc ả kinh hồn bạt vía, Cố Thần Hi thu hồi tầm mắt lại, làm bộ không chút để ý hỏi Lâm Lạc Lạc: "Vì sao mới nãy ngươi lại cười với nàng ta?"
Cười còn chưa tính, vì sao lại cười đến vui vẻ như vậy?
Lâm Lạc Lạc: "......"
Rốt cuộc là hắn ghen cái gì vậy?
"Ta khá thích nàng ta." Cô cười tủm tỉm nói, thích đánh nàng ta.
Mặt Cố Thần Hi trầm xuống: "Thích nàng ta, cái gì?"
"Nàng ta đẹp." Lâm Lạc Lạc ở trong lòng bỏ thêm một câu, chủ yếu là chịu đánh được.
Kế tiếp Lệ Chấn Lan phát hiện, Ma Quân sẽ thỉnh thoảng dùng tầm mắt âm trầm đáng sợ nào đó nhìn ả ta, vốn dĩ trong lòng ả đã có quỷ, cũng vô cùng sợ hãi Cố Thần Hi, mỗi lần tầm mắt của hắn dừng ở trên người, ả liền không khỏi phát run trong lòng, nhịn không được mà rùng mình hoài nghi, có phải ả để lộ dấu vết gì không?
Cố tình thúc thúc ả còn vẻ mặt kinh hỉ hỏi: "Ma Quân mới nãy lại nhìn con, có phải hắn coi trọng con không?"
Lệ Chấn Lan: "......"
Thúc thúc, ngài nghĩ quá nhiều rồi.
Lệ Chấn Lan sợ đến mức ngày nào cũng núp ở trong phòng mình, cũng không dám xuất hiện công khai bên ngoài nữa.
Khoảng cách giữa Ma đô và thành La Phù không gần, đi Vân Thuyền cũng phải mất hơn nửa tháng, đối với Lâm Lạc Lạc mà nói, hơn nửa tháng ngắn ngủi này có chút gian nan quá mức.
Đầu sỏ gây tội —— Cố Thần Hi.
Lúc trước