Ngô Thành tuyết rơi mấy ngày, cả thành phố óng ánh lung linh, hai người chúng tôi mặt đối mặt đứng ở trong con ngõ dài và hẹp, đèn đường nhàn nhạt chiếu lên người anh ta kéo thành chiếc bóng dài, giống như người đàn ông trong truyện tranh bước ra, anh ta nghe thấy tôi gọi tên mình, anh ta sững sờ, ánh mắt thăm dò nhìn tôi, một lúc lâu sau nhẹ nhàng ừ một tiếng, giọng nói dịu dàng như suối nói:
"Cô bé ở đâu?"
"Biệt thự Thời gia..."
Tôi đột nhiên nhớ tới Cố Nam Thành chưa từng đến biệt thự Thời gia, vội bối rối nói địa chỉ, anh ta nhẹ nhàng cười, đưa tay cởi khăn quàng trên cổ mình quấn lại cho tôi, phía trên còn lưu lại hơi ấm của anh ta.
Tôi hít một hơi thật sâu tham lam nghe anh ta nói:
"Đi thôi, đưa em về nhà."
Cố Nam Thành cười lên thật sự rất đẹp...!
Khuôn mặt như tranh vẽ, dịu dàng thanh thoát..
Tôi tiến đến bên cạnh anh ta, dáng vẻ hiền dịu đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh ta, cơ thể anh ta khựng lại một chút nhưng không từ chối, mà nắm chặt bàn tay tôi dắt tôi về nhà.
Dọc con đường đi chúng tôi không ai nói gì, anh ta chẳng nói lời nào, tôi cũng không hỏi, cho đến khi đứng ở cửa biệt thự Thời gia, tôi nhìn anh ta dè dặt hỏi:
"Cố Nam Thành, anh có muốn vào uống chén trà không?"
Anh ta cong môi từ chối nói:
"Cô bé, đã muộn rồi."
Trời đã muộn, trên quần áo Cố Nam Thành còn vương rất nhiều bông tuyết, tôi kiễng chân đưa tay phủi thay anh ta, cười tươi nói:
"Vậy lần sau gặp."
Anh ta không hứa cũng không từ chối, tôi chợt hiếu ra, tất cả những gì tối nay chẳng qua chỉ là tôi tự đa tình, sau khi chia tay anh ta chính là chú rể của Ôn Tuyết Nhi.
Anh ta nói rằng anh ta luôn nợ cô ta một đám cưới.
Còn tôi sớm muộn sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Cho nên, trong lòng rốt cuộc đang chờ đợi điều gì?
Đôi mắt tôi ảm đạm, xoay người quay về biệt thự.
Tôi nhanh chóng chạy về phòng bật đèn lên, lại đi tới trước khung cửa số nhìn người đàn ông dưới tầng kia, anh ta vẫn đứng đó, dáng người cao ráo, hai tay hờ hững đút vào túi áo.
Tôi nhẹ nhàng áp má lên cửa sổ thì thầm lời tạm biệt.
"Tạm biệt, Cố Nam Thành.
Không bao giờ gặp lại anh nữa.
Hy vọng rằng anh đạt đưoc tất cả những gì anh mong muốn."
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt theo gò má chậm rãi rơi xuống...!
Gần đây tôi, sao lại thích khóc như vậy...!
Tôi nhếch miệng cười, chờ Cố Nam Thành rời đi tôi xoay người vào phòng tắm, lại giống như thường ngày uống thuốc giảm đau.
Sáng sớm tỉnh lại đầu óc choáng váng, bụng cũng đau dữ dội.
Tôi vén chăn lên, thấy trên ga trải giường màu trắng toàn là màu máu.
Tôi thản nhiên đứng dậy thay một chiếc ga giường màu đen, lại đi vào phòng tắm tắm, vừa đứng dậy liền nhận được điện thoại của Quý Noãn.
Cô ấy kích động nói:
"Thanh Vãn, mình tìm thấy anh ấy rồi..."
Tôi nghi hoặc hỏi: "Ai?"
Quý Noãn bật khóc, giọng nghẹn lại nói:
"Trần Sở Sinh, năm đó mình không tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy, cho nên đánh chết mình cũng không tin anh ấy mất như vậy, cho dù mọi người chắc chắn nói với mình rằng anh ấy chết rồi, mình cũng không tin! Mình phải tận mắt thấy anh ấy chết, anh ấy mới được chết!"
Cô ấy vẫn nghẹn ngào nói:
"Mình tìm anh ấy bảy tám năm, tìm đến sắp tuyệt vọng, nhưng bây giờ...!Thanh Vãn, cậu biết đau khổ trong lòng mình mà?"
Tôi biết Trần Sở Sinh, chính là người vì Quý Noãn chắn vụ tai nạn.
Tôi nhẹ giọng nói:
"Cậu tìm thấy anh ta ở đâu?"
"Ở quê nhà bà nội, nhưng bây giờ mình không dám đi gặp anh ấy, bởi vì hai chân của anh ấy bị tàn tật, mình sợ.
Nhưng anh ấy vẫn chưa kết hôn."
Khó trách tối hôm qua cô ấy có việc vội vàng rời đi, nghe ý của Quý Noãn, chỉ cần người kia là anh ta, tàn tật thì sao chứ?
Cô ấy dám lấy!!!
"Cậu từ từ đã, chuẩn bị tốt rồi mới đi gặp anh ta."
"Ừm, mình chậm một thời gian nữa lại đi tìm anh ấy."
Sau khi cúp điện thoại của Quý Noãn, tôi lại nhớ tới Cố Nam Thành tối hôm qua, ấm áp vô cùng.
Tôi nhặt chiếc khăn màu be ôm chặt vào lòng.
Mãi đến khi đói bụng mới đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm, vừa nấu được một món tôi liền nhận được điện thoại của Cố chủ tịch, ông nhẹ nhàng hỏi:
"Có thế gặp