Buổi tối Cố Nam Thành ngủ ở chỗ tôi, anh ta giữ lời hứa không xảy ra quan hệ với tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ấy qua đêm trên giường cùng tôi.
Tôi một đêm không ngủ, thức dậy rất sớm để đi tắm, nhân lúc anh ta chưa tỉnh uống thuốc giảm đau, lại trang điểm cẩn thận.
Trang điểm rất nhạt, nhưng có thể che đi khuôn mặt xanh xao của mình.
Vừa trang điểm xong Cố Nam Thành liền tỉnh giấc, ánh mắt anh ta vừa tỉnh dậy có chút mơ màng nhìn tôi, lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
“Tối hôm qua tôi ngủ ở đây.
"
Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng:
"Anh còn chưa thích ứng được à? "
Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân ba năm, nhưng anh ta vẫn chưa thích nghi được việc qua đêm với tôi...!
Anh ta cong môi, cười nói:
"Không, chỉ là có chút vui.
"
Tôi tò mò hỏi anh ta:
"Vui gì? "
Cố Nam Thành không trả lời, mà đứng dậy nói:
"Tôi đi nấu bữa sáng cho cô, đợi ăn xong thì chúng ta đi hẹn hò, cô muốn đi đâu chơi?"
Hẹn hò...!
Tôi rũ mắt xuống nói:
"Tôi không biết.
"
Cố Nam Thành im lặng trong chốc lát, hỏi:
"Kim Lăng thì sao?"
"Đây là...!" chỗ mẹ anh ta sống tại thị trấn nhỏ ở Nam Kinh.
Tôi biết bố mẹ Cố Nam Thành ly hôn từ lúc anh ta còn nhỏ, nhưng tôi chưa bao giờ gặp mẹ anh ta, lúc tôi kết hôn cũng không thấy bà ấy tham dự.
Cố Nam Thành năm đó không tán thành cuộc hôn nhân này, cho nên không thông báo cho mẹ anh ta cũng rất bình thường, có lẽ Cố chủ tịch đã thông báo nhưng bị Cố Nam Thành ngăn lại.
"Ồ, được, tôi cần mang theo gì không? "
Có lẽ là nhận thấy tôi bối rối, Cố Nam Thành đưa tay dịu dàng xoa mái tóc dài của tôi, giống như dỗ dành đứa trẻ nói:
"Cô không cần căng thẳng, mẹ tôi là một người rất dễ gần."
"Ồ, tôi vẫn nên mang theo một chút quà chứ? "
Cố Nam Thành hiểu rõ sự căng thẳng của tôi, sau khi ăn xong bữa sáng liền đưa tôi đến trung tâm thành phố mua một ít quà, rồi đặt vé máy bay gần nhất trên mạng, hai người chúng tôi ở bên ngoài kỳ kèo một lúc mới chạy tới sân bay.
Cố Nam Thành trên máy bay rất trầm ngâm, hẳn là muốn yên tĩnh, hai người chúng tôi đều thích yên tĩnh, cũng dường như không tìm được đề tài để nói chuyện.
Sau khi đến Nam Kinh, Cố Nam Thành gọi một chiếc xe, chúng tôi nhân lúc trời còn sáng đi tới thị trấn nhỏ.
Khi đến đó, trời vừa gần chạng vạng.
Chạng vạng ở thị trấn nhỏ quá yên tĩnh, mặt trời tròn trịa vàng sẫm chiếu xuống rừng cây.
Cố Nam Thành bảo tài xế chạy xe vào cổng thị trấn nhỏ rồi dắt tôi xuống xe, đi khoảng tám phút là đến nhà mẹ anh ta.
Cố Nam Thành đứng ở cửa đột nhiên có vẻ rất do dự, sắc mặt dường như hơi căng thẳng.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh ta:
"Sao thế? Mẹ anh không biết anh đến sao? ”
Cố Nam Thành gật gật đầu, giải thích:
" Ừm, tôi không nói cho bà ấy