Một lúc sau, ông hỏi:
"Hai con ly dị rồi, con không thể làm con dâu bố nữa sao? Thanh Vãn, con biết mà, bố vẫn luôn phản đối việc Ôn Tuyết Nhi bước vào cửa Cố gia, nhưng Nam Thành cảm thấy mình vẫn luôn nợ cô ta.
"
Dừng một lúc, ông ta lại nói:
"Nam Thành không yêu cô ta, nó chỉ cảm thấy mình nợ cô ta, mà trùng hợp, trong lòng nó từ đầu đến cuối vẫn luôn cố chấp cho rằng, nó nợ cô ta một hôn lễ, nó tạm thời không nhìn ra tâm ý của mình đối với con, từ nhỏ nó đã lớn lên trong sự sắp đặt của bố, chưa bao giờ đi chệch khỏi quỹ đạo, cũng chưa từng phản kháng, có thể chính nó cảm thấy không cần phải phản kháng, cho đến khi gặp được Ôn Tuyết Nhi, đó là lần đầu tiên nó chống lại bố, có thể nó cảm thấy ly hôn với con chính là thắng bố.
"
"Bố, Cố Nam Thành là một người trưởng thành, bản thân làm cái gì cũng có suy nghĩ riêng, anh ấy thích ai cũng là chuyện của anh ấy, con và anh ấy đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng mới quyết định ly hôn, không ai nợ ai cả.
"
Chủ tịch Cố thở dài, một lúc sau mới đưa ra đề nghị hỏi:
"Hai con có thể tái hôn không? ”.
Kiếm Hiệp Hay
"Giữa con và anh ấy đã không còn khả năng.
"
"Thanh Vãn, chỉ cần con đồng ý, ta có thể khuyên nó.
"
Tôi nhanh chóng nói:
"Con không muốn "
Tôi biết ông ba năm, ông là loại người gì tôi hiểu rất rõ, ở trong mắt chủ tịch Cố, lợi ích của Cố gia là tối thượng, hiện tại có người uy hiếp đến lợi ích này, ông ta nhất định sẽ diệt trừ Ôn Tuyết Nhi.
Nhưng hiện tại ông ta không địch lại Cố Nam Thành, nếu không địch lại thì không động được Ôn Tuyết Nhi, không động được thì Cố Nam Thành vẫn sẽ cưới cô ta, cho nên ông muốn lợi dụng tôi để giải quyết việc này, ông hy vọng tôi có thể cùng Cố Nam Thành tái hôn, như vậy Sở gia không chỉ cùng Cố gia hợp tác, còn có thể vì quan hệ của tôi mà tiến gần hơn một bước.
Trong mắt chủ tịch Cố, tôi vẫn luôn là thiên kim, còn Ôn Tuyết Nhi không đáng một đồng.
Tôi nên cảm thấy vui mừng vì mình là thiên kim của Thời gia, cho nên ông đã quý trọng tôi nhiều năm như vậy.
Tôi không muốn tham gia vào sự hỗn loạn giữa bọn họ, cũng không có thời gian dư thừa để lãng phí, tôi cúp điện thoại của chủ tịch Cố, sau đó đi đến lớp học ở tầng một, những sinh viên này thấy tôi đến rất phấn khích.
"Cô giáo Thời, mấy tháng không thấy cô tới lớp dạy chúng em rồi.
"
“Có phải gần đây cô bận hẹn hò mà quên chúng em rồi không.
"
"Cô giáo Thời, hôm nay cô dạy chúng em khúc nhạc gì ạ? "
"Cô giáo Thời, hôm nay cô vẫn rất xinh đẹp ạ.
"
Sinh viên nhốn nháo hỏi tôi rất nhiều vấn đề, tôi ứng phó không lại chỉ đành mỉm cười, tôi và mấy sinh viên này cũng trạc tuổi nhau, nếu dựa theo quỹ đạo cuộc sống thông thường, bây giờ hẳn là tôi cũng giống như họ, ngồi ở trong phòng học chờ giáo viên lên lớp, cũng phải thi cuối kỳ.
"Cô giáo Thời, sao cô không nói gì vậy? "
Một chàng trai trẻ hỏi tôi.
Tôi cười, trêu ghẹo nói:
"Các em nói hết rồi, cô biết nói gì chứ? "
“Ồ, cô giáo Thời có người yêu chưa? "
Hỏi một số câu hỏi không có ý nghĩa gì.
Tôi cười nói:
"Được rồi được rồi, bắt đầu học.
"
"Hôm nay cô giáo Thời dạy chúng em khúc nhạc gì ạ? "
"Street Where