Nếu như Cố Lan Chi chính là người đàn ông chín năm trước chơi đàn dương cầm gọi tôi cô bé, vậy sau khi tôi chia tay với anh ta lần gặp lại sau đó chính là bóng lưng quen thuộc mà tôi nhìn thấy bên ngoài quán trà Miêu Miêu của Quý Noãn.
Giống như nhiều năm trước làm người ta nhớ mãi không quên, với người đàn ông ấm áp trong trí nhớ xếp chồng lên nhau.
Khi đó Quý Noãn còn hỏi tôi: "Thanh Vãn, sao cậu lại khóc? ”
Tôi cũng không muốn khóc, nhưng bóng lưng đó tôi đã theo sau chín năm.
Đó là thứ chảy trong máu, khắc trong xương tôi.
Là tham vọng duy nhất và còn lại của tôi trên thế giới này.
Tôi nhớ rõ ràng, sau buổi hòa nhạc kết thúc, tôi hoảng sợ đứng dậy tìm anh ta trong hậu trường, nhưng không thấy, trái tim tôi vô cùng thất vọng, không cam lòng rời khỏi nhà hát.
Khi tôi đi giày cao gót chậm rãi bước trên đường phố, nền đất trước mắt đột nhiên hiện ra một bóng dài nghiêng, tôi mừng rỡ ngẩng đầu nghe thấy mặt anh tươi cười nói:
"Cô bé, em lại đi theo tôi...!"
Cố Nam Thành khi đó mới là người đàn ông mà tận đáy lòng tôi thật sự yêu thương.
Đêm đó, anh ta đã ở đó để chờ tôi.
Cũng là đêm đó, tôi gọi anh ta là Cố Nam Thành.
Anh ta biết rõ tôi đã nhận nhầm người nhưng không nói cho tôi.
Anh ta biết rõ tôi đang chờ anh ta nhưng anh ta không bao giờ giải thích cho tôi.
Anh ta hiền lành, nhưng anh ta cũng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bầu trời Ngô Thành luôn nhiều mưa, ngày tôi trở về cũng âm u, trước khi tôi trở về Ngô Thành Sở Hành đã hủy bỏ tin báo tử của tôi, nói cách khác bản di chúc tôi lập còn chưa có hiệu lực.
Thời gia tuy rằng nằm trong tay Cố Nam Thành, nhưng trên danh nghĩa vẫn là công ty của tôi.
Nhưng tôi không thèm để ý, tôi trở về cũng không phải muốn cùng Cố Nam Thành tranh giành cái gì.
Tôi chỉ cố chấp muốn có một câu trả lời.
Tôi muốn gặp Cố Lan Chi.
Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Coi như là cắt đứt chín năm theo đuổi của mình.
Nhưng chín năm chấp niệm sao có thể nói dứt là dứt?!
Tôi kéo vali đi ra ngoài sân bay, vừa ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của Quý Noãn.
Sau khi tôi phẫu thuật xong bệnh tình ổn định, Quý Noãn mới yên tâm đi tìm Trần Sở Sinh, tình trạng hiện giờ của hai người tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nhận ra Quý Noãn bây giờ hạnh phúc hơn nhiều so với trước kia.
Cô ấy lo lắng hỏi tôi:
"Thanh Vãn, tình trạng bây giờ của cậu thế nào? "
Tôi đã ở trong bệnh viện hai tháng, tình trạng đã được cải thiện, mặc dù không loại bỏ hoàn toàn khối u, thậm chí có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng bác sĩ nói rằng tôi có thể sống thêm một hai năm.
Hơn nữa chỉ cần tiếp nhận trị liệu thật tốt, chống chọi đến khi bọn họ nghiên cứu ra thuốc mới là có thể chữa khỏi bệnh của tôi.
Tôi không để tâm nói:
"Rất tốt, ít nhất là có hy vọng.
"
Do dự trong chốc lát, Quý Noãn nói:
"Sở Hành nói cậu trở về Ngô Thành.
"
Tôi giơ tay chỉnh lại chiếc váy trong áo khoác, đáp:
"Ừm, vừa đến sân bay.
"
Quý Noãn hiểu rõ hỏi:
"Cậu muốn đi tìm Cố Nam Thành hay là anh ta? "
Anh ta trong miệng Quý Noãn, là chỉ Cố Lan Chi.
Tôi cạn lời không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
Tiếp đó Quý Noãn hỏi tôi một câu trí mạng:
"Thanh Vãn, bởi vì cậu nhận