Cố Lan Chi à...!
Có phải Cố Lan Chi chín năm trước không?
Tôi suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu.
Lâu đến nỗi người đó tưởng tôi không thể nói nữa, tôi mới nói:
"Phải.
"
Phải, cũng không phải.
Quý Noãn nói không sai, bên cạnh tôi ba năm là Cố Nam Thành.
Dây dưa với tôi ba năm cũng là Cố Nam Thành.
Còn Cố Lan Chi chín năm trước chẳng qua chỉ là một bóng lưng tôi âm thầm đi theo, một dư quang của tuổi trẻ.
Tuy nói như vậy, nhưng tôi thực sự không cam tâm.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, trong lòng liền đau đớn muốn chết, tôi đặt bàn tay trước ngực, mang theo nghẹn ngào nói:
"Đúng vậy, tôi thích anh ta, anh ta là vầng sáng duy nhất tôi theo đuổi thời niên thiếu.
Nhưng vầng sáng này của tôi là anh trai của chồng cũ tôi! "
Trong lòng quá bi thương, tôi không kiềm được khóc nói:
"Lòng tôi tràn đầy hạnh phúc lưu giữ tình yêu này, lặng lẽ đi theo phía sau anh ấy, bất luận anh ấy đối xử với tôi như thế nào, chỉ cần tôi nghĩ tới anh ấy từng mang lại ấm áp cho tôi đã đủ an ủi chính mình rồi! Nhưng bây giờ có người nói với tôi, người tôi từng thích đi theo từ đầu đến cuối đều do tôi nhận nhầm người, anh nói chuyện này buồn cười biết nhường nào? "
Có lẽ vì phát bệnh, tôi tạm thời quên mất người bên cạnh là ai, cuối cùng trả lời câu ngày hôm nay anh ta hỏi tôi nhiều lần.
Sau đó, trong xe là thời gian dài im lặng, tôi dường như nghe thấy tiếng khóc nhẹ, bởi vì tinh thần quá mệt mỏi tôi không thể không ngủ thiếp đi, thức dậy một lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Mí mắt của tôi rất nặng nề, chậm rãi mở mắt ra vươn tay xoa xoa, hồi lâu mới phát hiện nơi này không phải là căn phòng quen thuộc của tôi.
Tôi kéo chăn ra phát hiện quần áo của tôi cũng đã bị cởi ra, tôi vội vã xuống giường tìm quần áo của mình để mặc.
Lúc này, cánh cửa từ bên ngoài mở ra.
Trên tay Cố Nam Thành bưng ly nước và thuốc.
Tôi cau mày hỏi:
"Tại sao tôi lại ở đây? "
Anh ta bình tĩnh:
"Tối qua cô ngủ thiếp đi trong xe tôi.
"
"Không phải tôi bảo anh đưa tôi về nhà sao? "
Anh ta ung dung nhướng mày:
"Tôi không có chìa khóa nhà cô.
"
Lúc này tôi mới nhận ra chìa khóa bị tôi để trong xe.
Tôi ngồi bên giường nắm lấy mái tóc rối bời của mình, Cố Nam Thành đưa nước và thuốc cho tôi giải thích:
"Đây là thuốc tối qua tôi đã tìm thấy bác sĩ điều trị của cô kê, giúp giảm nhẹ bệnh tình của cô.
"
Tôi ở Ngô Thành có bác sĩ điều trị chính, không ngờ anh ta tìm được, tôi hỏi anh ta tiếp:
"Anh có biết tôi mắc bệnh gì không? "
Tôi ngửa đầu uống một ngụm nước rồi bỏ thuốc vào miệng, thấy tôi uống thuốc Cố Nam Thành mới điềm đạm nói:
"Ừm, tuy chuyện giữa tôi và cô tôi đã quên, nhưng bố tôi lúc trước đã nói qua với tôi.
"
Quên là quên, nhưng là ai đó đã nhắc.
"Anh có biết vì sao tôi mắc bệnh không? "
Nghe vậy, sắc mặt Cố Nam Thành phút chốc liền u tối.
Có vẻ như tôi đã hỏi một câu hỏi không nên hỏi.
Tôi nhếch mép cười nói:
"Có vẻ như anh biết.
"
Đôi mắt Cố Nam Thành đen như mực, tôi đứng lên định rời đi, anh ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Quả thực không hiểu nổi.
Tôi giãy giụa nói:
"Mau buông tôi ra.
"
Ngay sau đó, môi tôi đột nhiên bị đôi môi lạnh lẽo của anh ta chặn lại, tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Cố Nam Thành không tin nổi.
Bàn tay của anh ôm lấy lưng tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, mà ở tư thế này tôi nhìn thấy đôi mắt anh ta nhắm lại.
Lông mi vừa dày vừa dài, run rẩy nhẹ nhàng.
Dường như đang sợ điều gì...!
Tôi băn khoăn, Cố Nam Thành có gì phải sợ?
Nếu là tôi, anh ta không phải mất trí nhớ sao?
Dựa theo logic, anh ta đáng lẽ chỉ để ý Ôn Tuyết Nhi, mà anh ta lại không để ý tới cô ta, trực tiếp mang tôi về