Chuẩn bị bước vào kì nghỉ Quốc Khánh dài bảy ngày, trước đó phòng Giáo Vụ của Kim Trung lại đưa ra thông báo: học bù vào hai ngày cuối tuần.
Vì thứ sáu trường tổ chức thi đua nên bọn học sinh được nghỉ một ngày, nghỉ một ngày mà lại bị bắt đi học bù những hai ngày, nên tiếng kêu rên oán giận tràn ngập khắp nơi lớp học.
Đặc biệt là bạn học Củ Tuấn Vũ.
" Thả một ngày, nhốt bù lại hai ngày! Còn không bằng giết ta luôn đi!"
" Có cái ngày cuối tuần tốt đẹp, thế mà lại phải dùng để đi học.... Ta muốn khởi nghĩa vũ trang, gửi đơn kiến nghị đến bộ giáo dục!"
Lâm Tuệ lấy sách giáo khoa ra, Diệp Tinh Tinh nhìn cô, hai người nhìn nhau cười.
" Học bù vào cuối tuần, vốn dĩ là ý kiến của bộ giáo dục". Lâm Tuệ nói.
" Đúng vậy". Diệp Tinh Tinh chống cằm, phụ họa thêm nói." Hơn nữa sau khi học bù thì tới nghỉ Quốc Khánh. Thứ sáu thi đua cũng được nghỉ, tính đi tính lại vẫn là chúng ta được lợi nhiều hơn".
Lâm Tuệ thở dài," Tiếc là thứ sáu tớ không thể nghỉ. Tính ra là tớ phải học cả bảy ngày liên tiếp".
Lão Cẩu tự biết là mình không có lý để nói tiếp, ngoan ngoãn câm miệng lại.
Nhưng thời gian vào lớp cậu cũng không để mình rảnh rỗi, núp trong bụng bàn ngồi xem tiểu thuyết. Thậm chí đến khi chuông tan học vang, cũng không thấy cậu ngẩng cái mặt lên.
" Này, xem cái gì đấy?" Lâm Tuệ không tiện hoạt động nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng dời nửa người qua xem.
Diệp Tinh Tinh cũng tò mò nhìn ra phía sau.
Lão Cẩu lấy điện thoại đưa tới trước mắt hai nữ sinh, bừng bừng hứng thú nói:">, nghe qua bao giờ chưa?"
" Ừ..." Lâm Tuệ nghe được mấy chữ chính," Đấu khí...? Đấu khí là cái gì?"
" Tiểu thuyết giả tưởng, ý có nghĩa là...."
Lão Cẩu biết gì nói đó, nói bay đến game, đến manga anime, tiểu thuyết, lời thì nói ra được một mớ lớn, hơn nữa vừa nói vừa ba hoa chích chòe, nói đến càng ngày càng hăng say.
" Dừng!" Lâm Tuệ giơ tay ngăn lão Cẩu lại.
Lão Cẩu:" Sao vậy?"
Lâm Tuệ không thể không thừa nhận, cô thật sự nghe không hiểu mấy lời mà lão Cẩu đã nói, cũng không biết được mấy cái loại tiểu thuyết này thì có gì hay. Nhưng mà hình như mấy tên nam sinh rất thích, hôm bữa cô cũng thấy Dư Bắc Huy đang xem.
Lão Cẩu cất di động vào, bày ra một bộ biểu tình lưu luyến không muốn buông tay," Thế giới của đàn ông, mấy cô gái nhỏ như mấy người đương nhiên là xem không hiểu được rồi!"
Lâm Tuệ & Diệp Tinh Tinh:"..."
Đúng, không hiểu.
Nhưng nữ sinh cũng có tiểu thuyết của riêng nữ sinh nha.
" Tớ hỏi cậu, cậu biết> không?" Lâm Tuệ hỏi.
Lão Cẩu lắc đầu.
" Cậu có biết> không?" Diệp Tinh Tinh hỏi.
Lão Cẩu lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh," Đó không phải là phim truyền hình sao! Con có cái kia là cái gì> đó, TV chiếu rất nhiều lần, hai người xem đến giờ vẫn chưa chán sao."
" Phim truyền hình đó được chuyển thể từ tiểu thuyết nha".
Lão Cẩu:"..."
" Còn có".
Lâm Tuệ và Diệp Tinh Tinh cùng nhau trao đổi ánh mắt, hai người không ai hẹn ai đều bừng đỏ cả gương mặt.
" Dừng lại!" Lão Cẩu lập tức kêu dừng, sau đó lại đánh giá cảm xúc của hai người," Mấy người chỉ xem mấy cái ngôn tình tình tình ái ái đó, mấy cái đó không phải là sách đứng đắn để xem đâu!"
Lâm Tuệ cười đến mức ma mãnh," Nam sinh mấy người không phải cũng ngầm truyền cho nhau..."
" Này này!" Hai tai lão Cẩu đỏ đậm lên ngay lập tức," Tớ không có!"
Lâm Tuệ không tin đấy, không có thì đỏ mặt làm cái what gì.
" Dám làm không dám nhận, có cái gì hay mà bày đặt e lệ. Cậu xem Dư Bắc Huy nhà người ta, tớ vừa hỏi, cậu ấy liện thoải mái hào phòng mà thừa nhận." Lâm Tuệ cười cười.
Lão Cẩu bị nghẹn đến không nói được lời nào, miệng há ra, nhưng nửa chữ cũng không ra được khỏi miệng.
Cho đến khi chuông tan học vang lên, lão Cẩu đột nhiên chồm người tới phía trước, ở bên tai Lâm Tuệ nói một câu.
" Vậy không biết Hứa Điển nhà cậu có lén xem trộm mấy cái bộ phim nhỏ nhỏ đó không ha?"
" Củ, Tuấn,Vũ!"
Lâm Tuệ giống như là bị giẫm trúng cái đuôi mèo," hưu" một tiếng đứng lên, cả người tràn đầy sự tức giận. Cô lấy cuốn sách giáo khoa đang để trên bàn, đánh loạn vào trên người lão Cẩu.
" Ngươi là đang ngại mạng quá dài, chán sống rồi nên một lòng muốn đi tìm cái chết có đúng không hả!"
Lảo Cẩu lấy hai tay ôm đầu bảo vệ, mạnh miệng không cầu xin tha thứ, thậm chí còn tiếp tục mở miệng kích thích Lâm Tuệ," Là trong lòng cậu có quỷ, cho nên khi người khác nhắc tới Hứa Điển cậu mới tức giận như vậy!"
Đang đánh túi bụi, bỗng nhiên có tiếng ho nhẹ chen vào.
" Khụ khụ, hai người các em nên ngừng lại đi!"
Lâm Tuệ sửng sốt, cả người cứng đờ mà quay đầu lại ______
Cả lớp đều đang nhìn bọn họ, tính thêm cả Thượng Đế đang đứng trên bục giảng, tất cả đều mang cái vẻ mặt đang xem kịch vui.
Sau khi kết thúc hết tiết kế tếp, một câu lại một câu truyền ra tin tức nhỏ rằng:
Có người miệng tiện, ở trước mặt Lâm Tuệ nói đến Hứa Điển, kết quả Lâm Tuệ đem người đó đánh cho vào phòng y tế.
Nhưng không ai để ý bạn học đánh cho vào phòng y tế đó ra sao, tất cả đều chung một mối quan tâm, rốt cuộc mối quan hệ giữa Hứa Điển và Lâm Tuệ là gì.
" Thật sự là thanh mai trúc mã sao?"
" Tớ lại cảm thấy là tình yêu ngầm, không dám công khai nha".
" Đương nhiên là không dám rồi! Hứa Điển ở trong lòng mấy nữ sinh Kim Trung là cái địa vị gì, không phải rõ rành rành ra hay sao."
" Nhưng mà thật ra khuôn mặt Lâm Tuệ cũng không kém nha, chỉ có tính tình hơi kém một chút..."
So với mấy cái loại suy đoán không thể chứng thực được trong trường, các nữ sinh khoa văn lớp hai chiếm được điều kiện ưu việt hơn hẳn, có thể tới trước mặt Lâm Tuệ mà xác minh.
Hầu như mỗi lần hết tiết, đều có mấy nữ sinh mon men tìm đến cái bàn thứ hai từ dưới đếm lên muốn hỏi cho rõ ràng.
Ngoại trừ lúc bị mượn bài tập tiếng Anh để chép, Lâm Tuệ còn chưa bao giờ gặp qua cái loại chiến trận đáng sợ đến như này.
Mười mấy nữ sinh kết bè với nhau mà đi đến, vây xung quanh cái bàn của cô chật đến khít khao. Mà thảm nhất là, chân Lâm Tuệ đang bị thương, tìm không ra được cái biện pháp nào hữu dụng để phá hủy cái trùng vây này mà đi ra.
" Lâm Tuệ, cậu với Hứa Điển là hàng xóm sao?"
" Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
" Hai người thật sự không có yêu đương với nhau chứ?"
" Cậu có số điện thoại của Hứa Điển không? Hoặc là QQ cũng được".
" Hứa Điển có yêu thích gì đặc biệt không?"
" Cậu có thể giúp tớ...".
Lâm - bị vây trong trận không thể động đậy- Tuệ: Run bần bật.JPG
" Là hàng xóm, thật sự chỉ là hàng xóm thôi." _____ Bằng không tôi còn có thể là cái mẹ gì nữa?
" Vừa sinh ra thì quen biết." _____ Tôi còn gặp qua bộ dáng cậu ta mặc quần bị thủng đáy nữa cơ.
" Không có không có, thật sự chỉ là anh em tốt thôi". ______ Đương nhiên, chúng tôi cũng là chị em tốt.
" Riêng tư cá nhân tớ không có cách nào biết được đâu, không thì cậu trực tiếp đi