Duẫn Ngôn hắn tắm xong, cũng như tẩm bổ cho cơ thể một lượng thức ăn và thứ uống cầm thiết.
Bộ đồ rách nát cũng được thay bằng bộ đồ của chủ nhà, mặc kệ tận thế, để hệ thống canh giữ xung quanh rồi khoá cửa phòng cẩn thận một lần rồi mới chùm chăn đi ngủ.
Khi tỉnh dậy, thấy rằng bản thân vẫn còn sống thì thở phào, lúc này đã là sáng hôm sau.
Lúc này mới có thời gian lắp ghép mọi thứ lại với nhau sao cho chuẩn nhất
"Vậy là mình, từ một chủ phòng trọ chuyên sống trạch trong nhà, chỉ vì ngã bể đầu rồi bị xuyên thẳng vào quyển truyện cô bé thuê trọ cho.
Không những nơi mình xuyên vào là nơi không còn Internet mà nơi nơi còn có xác sống, tình tiết xuyên vào thì là ở cuối chương 1, khi mà tên thân chủ pháo hôi này trêu chọc nam chính rồi bị chị mình vứt vào ngục để làm vừa lòng hắn ta.
Bây giờ, không những phải đi kiếm vật tư để không chết đói, mình còn phải giết xác sống chạy khỏi truy bắt của nam chính"
Duẫn Ngôn đỡ trán, mặt méo xệch, hắn chẳng hiểu hôm qua hắn lấy sức ở đâu ra mày chạy, ý chí sống của người sắp tạch nó mạnh đến vậy sao.
Không những vậy còn phải vác theo hệ thống, làm đủ loại nhiệm vụ cho nó được lên cấp như thể làm công ăn lương, mà công việc này không những ảnh hưởng tới tính mạng mà lương còn bèo bọt không đủ nhét kẽ răng.
Trong lúc hắn còn đang chửi rủa số điểm tích luy
[Ngoài việc ngươi phải làm các nhiệm vụ chính phụ thì công việc cơ bản của ngươi chính là hoàn thành cốt truyện nhưng mà phân cảnh của ngươi xong rồi, không cần thiết nữa.
Né xa nam chính nữ chính, né xa cốt truyện gốc rồi làm một người qua đường]
"Vậy thì nhàn rồi"
[Ngươi mau dậy mà luyện tập một chút đi, càng về sau, chống Virus sẽ càng mạnh, nếu không cố thì ngươi khó lên cấp hai, mãi mãi làm một kẻ dưới đáy xã hội.
Mà có lên được cấp hai đi nữa thì ngươi có khi người bị nổ tung cũng nên]
Duẫn Ngôn lười biếng, nghe hệ thống nói liền bật dậy, bắt đầu theo ý chí của bản thân mà luyện tập, ngày đầu các cơ đều yếu, hắn tập được khoảng một tiếng liền bỏ cuộc, lau qua mồ hôi trên người rồi tìm kiếm trong nhà cái balo của chủ nhà.
Sử dụng cái khẩu trang y tế còn sót lại trong nhà rồi cẩn thận cầm cây phóng lợn đi ra ngoài tìm kiếm vật tư cần thiết.
[Đi thẳng rẽ phải]
Theo lời hệ thống đi đến siêu thị gần nơi ở, dù đã bị khám phá qua nhưng còn không ít đồ hắn có thể sử dụng, cái gì còn hạn và có thể để lâu hắn liền ưu tiên lấy hết, xếp gọn vào balo.
Bản năng nói với hắn rằng hay lấy những đồ cần thiết càng nhiều càng tốt, hắn phải ở lại đây một thời gian để ổn định là tinh thần và sức khoẻ, việc hạn chế ra khỏi nhà là một cách tốt vậy nên cái gì có thể lấy liền lấy hết, đồ để được lâu