Duẫn Ngôn nhìn con mèo béo ú cùng khuôn mặt khó ở bên cạnh trầm tư.
Quả thực không biết nói gì hơn với cái hệ thống của nợ nhà hắn nữa.
Hệ Thống trực tiếp bỏ qua cái nhìn khinh miệt của Duẫn Ngôn mà đưa măng cụt của mình lên liếm láp.
Cả mặt toát ra khí chất quý tộc có sẵn trong máu của loài động vật này.
"Mày sẽ không thể chạy được với thân hình đó đâu.."
[Kí chủ yên tâm, tôi sẽ không rời ngài nửa bước.
Có tôi thì nam chính không đánh chết ngài được đâu]
"Đánh phế tao thì được đúng không?"
Hệ thống im lặng quay đi nơi khác, Duẫn Ngôn nhìn nó đổ mồ hôi hột, hỏi vu vơ cho vui mà nguy hiểm quá..
Hệ thống mèo béo nói rằng hắn cùng nó kết nối linh hồn, nếu hắn nghẻo thì nó cũng đi theo.
Nhưng nếu hắn phế thì cũng không phải là chết...vẫn còn linh hồn trong thân xác đã điêu tàn.
"Thế ngoài việc biến thành con mèo dùng "măng cụt trảm" thì mày còn gì nữa không? Làm cái gì có ích một chút"
Trải qua một hồi lâu thì trên tay hắn xuất hiện một cây phóng lợn trông rất xịn xò.
Thứ này nặng hơn cây phóng lợn bình thường, gần lưỡi dao được nạm một viên đá lớn dị biệt.
"Uầy, mày còn có thể tạo ra món đồ chơi này sao?"
[Đây là phần thưởng cấp 5.
Theo ghi chú nói thì món đồ này được gọi là "Một chém chết tươi"]
Hắn gật gù thu món vũ khí vào kho đồ, để khi nào có dịp đi ra ngoài chơi thì hắn sẽ lôi ra test với đồng bọn.
Xong xuôi cho hệ thống một ngón tay cái hài lòng.
Lên cấp không tệ, hệ thống xứng đáng được đánh giá 4 sao!
Sau đó hắn liền dọn đồ đứng dậy để đến gặp Carl, phải biết con được làm giàu nhanh nhất vào lúc này chính là làm nông.
Hắn chỉ cần trồng được một cây giá đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm thì không nay thì mai, hắn sẽ trở thành ông hoàng phân phố rau sạch cho cả thành phố cho xem!!
[...]
Suy nghĩ thì đơn giản là vậy nhưng đối với một tên ăn tàn phá hoại như Duẫn Ngôn thì điều này trở thành bất khả thi.
Phải nói thẳng ra là hắn không hề có cái duyên trồng cây.
Sau khi tạm biệt nhà họ Huỳnh để về với "em yêu" cùng "cục cưng" màu xanh của mình thì hắn đã phải đối mặt với một hình ảnh vô cùng khủng khiếp.
Khi mà bị Truy Thục lôi lôi kéo kéo, trong lúc hoảng hoạn hắn đã vô tình ôm và kéo luôn cái hộp xốp trồng cây xuống.
"..."
Hắn đau đớn đem đầu gối tác động vật lý với mặt đất, hai tay chắp lại run run nhấc cái cây héo úa trên đất, nước mắt lưng tròng.
[Kí chủ à...]
"Huhu, nam chính từ giờ là kẻ địch của ta! Thù giết "con" không trả thì không phải người đàn ông đích thực!!"
Sau khi đem cái cây đi mở một đám tang một người dự, hắn dùng khăn chấm nước mắt trong đau khổ.
Hệ thống mèo béo ngồi ở ghế phụ vô cùng tận tâm tận lực an ủi kí chủ nhà mình, mong hắn sẽ không vì quá thương tâm mà làm việc dại dột.
Nó thật sự sợ hắn sẽ đem xe phóng