Như cảm nhận có người đi đến, Huỳnh Giang lập tức quay ra.
Hai bên mặt đối nhìn nhau, không khí vô tình trở nên nghẹt thở.
Hai kẻ này mỗi lần gặp được nhau nếu không phải đều bị Duẫn Ngôn mạnh mẽ xua đuổi thì cũng là bị bỏ lại như lúc này.
Chỉ là lần này không có kẻ liên quan đứng giữa như mọi khi, chỉ có hai nam nhân mặt lạnh nhìn nhau
"Ồ, là anh.."
Huỳnh Giang thực ra có chút kinh ngạc nhìn đối phương, y không ngờ là hắn ta sẽ đến tìm Duẫn Ngôn sau khi đã xảy ra xô xát.
Y đã thấu hiểu vì sao trước đây gặp mặt Duẫn Ngôn vừa thấy anh ta liền ba chân bốn cẳng chạy trốn bay không phải thì cũng là thò đầu ra hô một tiếng khó nghe rồi như gà con thụt đầu vào trốn tránh là vì trên người Ninh Truy Thục này có cái gì đó vô cùng nguy hiểm.
Cái cảm giác khiến người ta phải nghẹt thở khi đứng gần như vậy không phải ai cũng có được.
Trước kia người ta coi đó là khí chất của bề trên còn tại thời điểm này nó được gọi là kẻ mạnh.
Truy Thục gật đầu chào hỏi với người đàn ông trước mặt, không rõ vì lí do gì mà bản năng của gã nói rằng nên lập tức thủ tiêu người này thật sớm.
Đúng là tên phiền phức luôn dính lấy Duẫn Ngôn kia cũng có chút khí chất.
Tiếc là gã là một người đi theo lí trí, từ xưa đến nay rất hạn chế ức hiếp kẻ yếu.
Quân nhân trước mặt lại chỉ là một người tiến hoá cấp 1, gã không rảnh rỗi đến mức phải ra tay với một người yếu đến như vậy.
"Nếu đến tìm A Ngôn thì cậu ấy đã rời thành phố vài ngày rồi"
Kinh ngạc một hồi thì Huỳnh Giang nhàn nhạt nói với gã, không hề che giấu sự chán ghét trong giọng nói.
Huỳnh Giang từ lúc mới gặp lần đâu không ưa thích gì vị anh rể này của A Ngôn.
Bởi lẽ không nói đến việc anh ta ép buộc rồi khiến A Ngôn bị thương không nhẹ thì cái mặt bản mặt luôn song song với bầu trời kia đã khiến gã ta từ một nam thanh niên sáng dạ, người gặp người mến trở thành cái gai trong mắt Huỳnh Giang.
Tiếc là đối phương mạnh hơn, Huỳnh Giang cơ bản chẳng thể làm gì ngoài đưa ánh mắt không có chút nào thiện cảm để tiếp đãi.
Nếu A Ngôn ở đây thì tốt rồi...y sẽ rất tận hưởng việc cậu ấy trốn sau lưng mình rồi chửi "anh rể"
[...]
Trong lúc hai vị hảo hán kia mắt đối mắt không nói một lời thì ngọn nguồn của mọi việc lúc này đang vật lộn với xác sống cấp ba thứ của nhiệm vụ
Đã qua năm ngày rồi...
Hắn vốn muốn đi tìm xác sống cấp hai múp míp kia để đánh thử nhưng xui xẻo thế nào thứ này lại rầm rầm xuất hiện trước mặt
Với mắt thẩm mĩ của một trạch nam cả ngày ngồi nhà không cày phim thì chính là cày truyện như Duẫn Ngôn thì sinh vật trước mặt này..
Xấu vãi!
Nhớp nháp trông đến tởm, còn mang hình hài cái sinh vật ai gặp là một cầm dép lào lên đạp cho mấy cái cho bõ.
Nhưng...thứ này không chỉ tởm mà còn biết bay!
Nếu không phải đây là lần thứ hai gặp lại thì hắn sẽ không nhịn được mà "gọi Huệ" rồi gặp ám ảnh như lúc mới gặp lần đầu vào