Nó giống một trò chơi về tâm lý.
Không có sát thương vật lí khiến cơ thể đau đớn nhưng về mặt tâm lý sẽ khiến con người ta vô cùng đau đớn.
Dây thần kinh lúc nào cũng phải căng như dây đàn vì nếu lỡ ngã một cái thì coi như xong đời.
Những người bị bắt đến nơi này không thể ngủ cũng không dám thả lỏng cơ thể.
Nếu kéo dài thì họ không chết cũng điên điên khùng khùng.
"Quá độc ác..!"
Duẫn Ngôn cau mày tức giận, nhìn một vòng cậu có thể nhìn ra vài người quen ở đây.
Bao gồm bạn gái của Carl và cả anh ta.
Hai người họ đều là những kẻ từng vào sinh ra tử không dễ khuất phục nhưng có thể nhìn ra họ đã rất mệt mỏi rồi.
Chỉ sợ rằng nếu họ lỡ nhắm mắt một cái liền có thể ngã xuống dưới ngay lập tức.
Truy Thục nhận thấy sự phẫn nộ từ hắn liền nhanh tay nắm lấy cổ áo người kia để ngăn cản đối phương nóng nảy mà dại dột.
"Con mụ kia, đã già còn ác"
Duẫn Ngôn dùng dị năng muốn gấp rút chạy tới đó nhưng cơ thể mãi chỉ bước được vài bước.
Quay lại thì thấy cả cái mặt thối của nam chính đập vào mắt.
Thôi bỏ..ai đời lại đi nói xấu bạn đời ngay trước mặt nhà người ta thế này không..
"Bình tĩnh, cậu nhảy vào như thế lỡ cô ta phát điên thì họ sẽ gặp nguy hiểm"
Truy Thục nhìn bản mặt xanh lét của hắn thì khó hiểu xong lại nghĩ cậu vì lo cho mấy người kia gặp vấn đề nên cau mày giải thích.
Nam chính tự nhiên cảm thấy hơi chua..
"Tôi biết rồi.."
Duẫn Ngôn ngoan ngoãn trở lại, thở phào nhẹ nhõm khi nam chính không nổi khủng lên đòi làm thợ bán bánh donut.
Hắn không muốn như mấy nhân vật trong truyện tranh được chọc một cái lỗ ở trên người đâu..
"Đừng ngốc ra thế, nghĩ cách vào trong kia đã"
"Anh có cách gì không?"
Duẫn Ngôn cau mày nhìn vào những vòng tròn trong suốt kia.
Thấy người thì trạng thái lo âu chả hắn dần chìm xuống nhưng sự hoảng loạn thì vẫn không thuyên giảm đi tí nào.
Hắn chỉ cầu mọi người trụ thêm được một chút, hắn sẽ tìm mọi cách để đưa họ ra khỏi nơi này.
Bạch Tuyết Nhi này quá quắt lắm rồi, nếu không phải ý nghĩa tồn tại của cô ta có liên quan mật thiết với nam chính thì hắn không ngại dốc sạch điểm tích lũy để tìm cách cho cô ả bay hơi khỏi thế giới này luôn.
"Tìm đường lên phòng điều khiển, tôi đoán rằng có chỗ để điều khiển nơi ra vào ở mấy cái vòng đấy"
"Anh không biết có nơi này à?"
"Tôi không nghĩ cô ta sẽ mất nhân tính như vậy"
Nam chính nói dối không chớp mắt, quay đi quay lại thì nhận được ánh mắt đầy thương cảm của Duẫn Ngôn.
"Dẫu sao thì chị ấy cũng sắp làm vợ của anh, vợ chồng thì nên thấu hiểu nhau.
Xong chuyện anh hãy nói chuyện với chị ấy, khuyên chị ấy một chút..
"..."
Duẫn Ngôn bất chấp ánh nhìn của nam chính mà thao thao bất tuyệt, hệ thống trực tiếp sập nguồn để bảo toàn bản thân không bị lây lan sự vô tri từ kí chủ.
"Cậu có thể câm rồi"
Truy Thục day trán rồi quay lưng đi tìm đường thoát ra ngoài.
Gã cảm thấy mọi tế