Duẫn Ngôn dẹp tan cảm xúc khó tả trong người rồi chui vào lều nằm ngủ.
Không phải lo lắng đột nhiên mất mạng như ở ngoài khu an toàn cũng như việc phải suy nghĩ quá nhiều thứ cho kế hoạch kế tiếp để không bị cắn chết nên hắn ngủ rất ngon.
Bên ngoài lều thì mọi người tất bật dọn dẹp, hết đuổi gián cho tới tẩy trắng mọi vết ố vàng.
Kẻ chăm chỉ thì vẫn cứ chăm chỉ, kẻ cãi vã thì vẫn cứ cãi vã.
Ninh Truy Thục vô tình bị kéo đầu vào sự tranh cãi không hồi kết giữa Carl và Huỳnh Giang.
Vốn sự việc ban đầu chỉ dừng lại ở chỗ chọn chỉ huy mới giờ trở thành đứa nhỏ Bạch Duẫn Ngôn kia tin tưởng ai nhất.
Tất nhiên Ninh Truy Thục không có tư cách tham gia vì ai kia thấy gã là đã thuấn di xa ngàn mét rồi.
"Tôi.."
Không còn gì để chối cãi, gã quyết định đi tìm bắt Duẫn Ngôn trả lời cho ra lẽ.
Rõ ràng gã cùng cậu chưa gặp nhau được bao nhiêu lần thế mà ngay từ giây phút gặp nhau đầu tiên cậu đã nhảy cẫng lên chạy trốn.
Rồi cả việc cậu cứ luôn mồm hỏi về đám cưới của gã và Bạch Tuyết Nhi như thể cậu nắm chắc rằng việc hai người bọn hắn sẽ đến với nhau vậy.
Sự nghi ngờ của Ninh Truy Thục càng lớn thì hắn càng tò mò về thân phận của cậu.
Chẳng lẽ cậu cũng trọng sinh về như hắn? Nếu không thì sao tự dưng lại sợ một người lạ chưa từng gặp mặt hay tìm hiểu?
Ninh Truy Thục đứng trước cái lều lớn kia nhíu mày suy nghĩ, xong cuối cùng vẫn chọn là sẽ hỏi cậu sau rồi rời đi phụ việc.
Dù sao thì cũng ở lại đây trốn lâu dài, phải góp ít nhiều sức lực thì sau này mới dễ thở.
[...]
Đến khi Bạch Duẫn Ngôn tỉnh lại thì đã là choạng vạng, giấc ngủ yên bình này khiến hắn cảm thấy rằng biết bao nhiêu mệt nhọc, căng thẳng mà hắn phải chịu trong những tháng qua đều đã bay sạch.
"Mẹ nó, sống vậy mới là sống chứ!" Hắn vươn vai rồi quên thuộc tập qua vài động tác vặn mình cho tỉnh táo hẳn.
Lúc này mọi người đều tụ lại một điểm tất bật ăn tối.
Trong đó Carl thì anh anh em em yêu thương cùng bạn gái của mình còn ba chiếc bóng đèn to đùng kia thì ngồi chết tâm đớp bánh mì.
"A, Ngôn! Lại đây ăn cơm!"
Carl nhanh chóng phát hiện ra vị chiến hữu đang đứng đằng xa xa thì nhanh chóng vẫy hắn lại.
Đợi hắn đi tới ngồi xuống thì tốt tính bẻ một đoạn bánh mì của mình cho hắn.
"Cảm ơn anh"
Duẫn Ngôn cầm lấy nghiêm túc gặm từng miếng, số lượng người phản động từ phe của Carl còn thêm một số quân nhân từ phe của Huỳnh Giang cộng lại cũng không quá một trăm người.
Dù vậy vấn đề ăn uống vẫn là vấn đề gây đau đầu, tại vì bọn hắn sẽ không thể nhận đồ ăn cứu nạn từ phía Bạch Tuyết Nhi nữa.
"Còn bao nhiêu thực phẩm có thể dùng được vậy Carl?"
"Cầm cự được thêm hai ngày nữa là cùng.."
Carl khựng lại, ngồi ngâm nghĩ một chút rồi đáp lại.
Hai ngày là quá gấp, những khu vực có thể tìm kiếm vật tư