Chúng thấy bên Duẫn Ngôn không có động thái đáp trả, nghĩ họ chỉ là những quả hồng mềm chạy tới tị nạn.
Việc phá hoại mỗi lúc càng quá đáng hơn.
Thậm chí còn phóng hoả, định đưa toàn bộ khu an toàn nhỏ chìm trong biển lửa.
Mọi việc bắt đầu vượt tầm kiểm soát.
Người dân trong khu an toàn thời gian vừa rồi cũng đã được rèn luyện không ít.
Giờ đây càng bất bình trước sự quá đáng kia.
Không ít người đưa ra ý kiến tới nói chuyện đành hoành để hai bên cùng phát triển, không ai đụng tới ai.
Mọi người rèn luyện cơ thể để tự vệ trước xác sống chứ không phải là với đồng loại của mình.
Phải nói, cách nói chuyện mềm mỏng của Duẫn Ngôn trong thời gian này đã góp phần thay đổi suy nghĩ của đại đã số người dân.
Họ đoàn kết, góp vốn hiểu biết của mình để nâng cấp khu an toàn thì sẽ không còn cảnh phải bữa đói bữa no như khi tiếp nhận bảo hộ từ Bạch Tuyết Nhi.
Tất cả đề vì nhau, cũng là vì mình.
“Được rồi, để tôi cùng Thục và Giảng sẽ đi đàm phán.
Mọi người cứ yên tâm tiếp tục công việc hằng ngày”
Duẫn Ngôn trấn an người dân.
Bây giờ mỗi khi có quyết định quan trọng thì họ sẽ nói thẳng với mọi người chứ không tự ý đi làm.
Để người dân yên tâm, các phần tử phá hoại cũng khó khăn gây khó dễ.
[…]
“Ngôn, cậu nghĩ bên đó sẽ như thế nào?”
“Với biểu hiện gần đây thì tôi đoán sẽ rất khó đàm phán”
Huỳnh Giang thân thiết khác vai cậu, đôi mắt nhìn qua Truy Thục cũng có phần khinh khỉnh.
Thời gian này ở cùng cậu nhiều hơn liền biết tính cách của cậu càng hợp với chính mình.
Dù thời gian đầu đã có sự cố xảy ra khiến mối quan hệ giữa anh và Duẫn Ngôn rạn nứt nhưng may mắn đã gắn lại được.
Ngôn là người tốt tính, cậu không chấp nhặt chuyện cũ.
Cũng vô cùng sảng khoái mà sáng sáng cùng hắn tập thể dục, còn không bài xích hắn nắm tay kéo đi khắp nơi.
Duẫn Ngôn đáng yêu như vậy thì ai mà không yêu quý cho được.
“Hừ”
Ninh Truy Thục không giống quân nhân mặt dày kia.
Hắn đơn giản cúi xuống ngang mặt với Duẫn Ngôn, lúc cậu thoát khỏi mộng thì thấy khuôn mặt nam chính phóng đại.
Hai người cộc đầu vào nhau, Truy Thục vô cùng thoải mái tiếp nhận cằn nhằn không vui từ Duẫn Ngôn.
So với nam phản diện ngốc thì nam chính ba kiếp vẫn cao tay hơn một bậc
Duẫn Ngôn thì cảm thấy mình tu không nổi với hai ác nhân này.
Thà cứ lao vào đánh nhau đi sao lại cứ nhìn cậu rồi cãi nhau là thế nào?
Đến nơi, Duẫn Ngôn đi tới người canh cửa khu an toàn kia nói chuyện.
Trong khi đợi họ đi vào trong xin chỉ thị thì hai tên này lại ngứa đòn, đánh nhau trong nhà còn chưa đủ hay sao mà giờ đi đàm phán mà vẫn cứ chí choé?
“Hai người đủ chưa vậy? Chúng ta đang nghiêm túc làm việc đấy!”
“Hừ! Cùng lắm thì chúng ta đưa thủ lĩnh của chúng vào lò thôi Ngôn!”
“Tôi có thể không