Còn một tháng nữa là đến đại điển tế trời, bảy mươi hai học trò phụ trách lễ nhạc chúc thần đã đến thời kì cuối cùng quan trọng nhất trong việc luyện tập tấu nhạc, nào biết lúc này lại xảy ra một chuyện nhỏ.
Một nữ sinh phụ trách cầm nghệ trong đêm ngủ quên đóng cửa sổ, thổi một đêm gió lạnh, hôm sau liền nhiễm phong hàn, sốt cao ho khan không ngừng, uống rất nhiều thuốc cũng không có tác dụng, mấy ngày gần đây bệnh đến không xuống giường được, đương nhiên là không có cách nào tham gia tập diễn. Phùng tế tửu đang đau đầu, Lý Trầm Lộ tự đề cử, tự nguyện thay vào chỗ của nữ sinh kia tham gia tế trời.
Mắt thấy đại điển tế trời đến càng lúc càng gần, nữ sinh kia lại mãi không khỏi bệnh, Phùng tế tửu trong tình huống bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý yêu cầu của Lý Trầm Lộ.
Cầm nghệ của Lý Trầm Lộ tuy không phải là thượng thừa nhưng đối với khúc hiến tế lại vô cùng quen thuộc, chưa đến hai ngày liền đuổi kịp tiết tấu của mọi người, lúc này mới không đến nỗi liên lụy đến tiến độ của lễ nhạc chúc thần.
Thời tiết đầu đông, trời đã vô cùng lạnh, hôm nay trên đường tập diễn xong, Khương Nhan xoa xoa ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng, cùng mọi người cầm nhạc cụ quay về, vừa xoay người liền chạm mặt Lý Trầm Lộ. Vị thứ nữ bá gia thành Tương này, vẫn luôn mang theo ba phần ý cười ngọt ngào, đuôi mắt điểm chu sa mang theo sự quyến rũ, dịu dàng, ôm đàn cổ của người khác gật đầu với Khương Nhan.
Kẻ tâm xà khẩu phật, Khương Nhan lười để ý đến nàng ta, trực tiếp lướt qua nàng ta bước ra ngoài.
“Tiểu cô nương Hồ gia kia trước giờ là một người tinh tế cẩn thận, sao lại trong ngày đông lạnh lẽo có thể ngủ quên đóng cửa sổ chứ? Hơn nữa Lý Trầm Lộ và cô nương Hồ gia cùng ở trong phòng số một, tại sao cô nương Hồ gia bị lạnh đến nhiễm phong hàn, Lý Trầm Lộ lại không bị chút gì nhỉ? Còn nữa, trong lúc Hồ cô nương ngã bệnh, Lý Trầm Lộ vẫn luôn giúp đỡ nấu thuốc, bệnh của nàng ta không chỉ không khỏi, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, các ngươi không cảm thấy chuyện này quá kì lạ sao?”
Trên đường đến Hội Soạn đường dùng bữa tối, Khương Nhan cùng Nguyễn Ngọc, Ngụy Kinh Hồng cùng nhau bước trên hành lang dài, nói như thế.
Khương Nhan trước giờ không thích nói sau lưng người khác, chỉ là những chiêu mờ ám của Lý Trầm Lộ thật sự khiến người khác khinh thường. Nghĩ như thế, Khương Nhan lại nói với Nguyễn Ngọc ngây ngô bên cạnh, “Hôm nay nàng ta vừa đến liền có thể tấu ra cầm phổ của cô nương Hồ gia, có thể thấy sớm đã chuẩn bị xong việc thế chỗ rồi. A Ngọc, ngươi phải cách xa nàng ta một chút, coi chừng bị tính kế cũng không biết.”
Nguyễn Ngọc gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Ngụy Kinh Hồng bên cạnh ngắt lời xen ngang hỏi: “Nói đến người này, năm ngoái có vài thái học trò không có học vấn tự ý bình chọn ra ba nữ sinh có tư sắc và phẩm tính tốt nhất, các ngươi có biết là ba người nào không?”
Mắt Nguyễn Ngọc sáng lên, nhìn Khương Nhan chân thành nói: “Nhất định có A Nhan, đúng chứ?”
Khương Nhan lẳng lặng trợn trắng mắt, kéo tay Nguyễn Ngọc nói: “Toàn là đề tài không đứng đắn, ngươi để ý hắn làm gì? Nghe có hai chữ ‘phẩm tính’ liền biết sẽ không có ta rồi.”
“Khương cô nương đúng là tự biết thân mình!” Ngụy Kinh Hồng ha hả cười lớn, lập tức lại dùng phiến quạt theo thói quen gõ vào lòng bàn tay, nói, “Bọn họ cho rằng người hạng ba là Tiết Vãn Tình, người hạng nhì là Lý Trầm Lộ, người đề cử Tiết Vãn Tình là vì thân phận và hậu thuẫn tôn quý của nàng ta, mà Lý Trầm Lộ...”
Nói đến đây, Ngụy Kinh Hồng chậc chậc hai tiếng, phì cười nói, “Không thể không nói tâm cơ thủ đoạn của nữ tử này không hề tầm thường, cư nhiên có thể lừa nhóm thiếu niên ngây thơ đến xoay mòng mòng, còn thật sự cho rằng nàng ta là ngọc trai vô tội, yếu đuối của biển lớn đấy.”
Khương Nhan không cho là đúng, khẽ cười, lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc nàng ta lừa được người khác lại không lừa được Phùng tế tửu. Hôm nay nàng ta một khúc liền hợp tấu thành công, nhưng Phùng tế tửu lại không hề khen ngợi nàng ta một câu nào, thiết nghĩ cũng nhìn ra manh mối đột nhiên bệnh nặng của cô nương Hồ gia, chỉ là vì hiến tế cần người, đành không vạch trần nàng ta trước mặt mọi người mà thôi.”
Ngụy Kinh Hồng gật đầu: “Cho nên nói, gừng càng già càng cay. Ngươi yên tâm đi, chuyện giữa ngươi và Phù Ly, trong lòng tế tửu và tư nghiệp đều biết rõ chân tướng, sẽ không vì sự xúi giục của Lý Trầm Lộ mà hà khắc với ngươi.”
“Ta biết.” Trong lúc nói chuyện, Khương Nhan đã bước đến trước sân Hội Soạn đường, quay đầu hỏi Ngụy Kinh Hồng, “Phù Ly về phủ Ứng Thiên rồi ư?”
Dứt lời, Ngụy Kinh Hồng chợt bừng tỉnh, vỗ trán một cái nói: “Suýt nữa quên mất chuyện này! Về rồi, hôm qua vừa về, chẳng qua lần này hiến tế, cẩm y vệ cần đi theo bảo vệ thiên tử, Phù Ly cũng trong danh sách xuất hành, có lẽ phải bận hết lần hiến tế này mới có ngày nghỉ. Ngươi đừng nóng vội, trên đại điển hiến tế có thể chạm mặt với hắn đấy.”
Khương Nhan buồn cười hỏi: “Ta nóng vội gì chứ? Mỗi ngày luyện tập tế nhạc, mệt đến hai tay ta sắp cầm đũa không nổi rồi, vừa khéo không có thời gian gặp hắn.”
Ngụy Kinh Hồng nghẹn lời: “Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, người như ngươi, sao lại không theo lẽ thường nhỉ?”
Nguyễn Ngọc bên cạnh vẫn còn chìm đắm trong đề tài khi nãy, nhỏ giọng hỏi: “Ngụy công tử, ngươi vừa nói trong mắt các thái học trò, người đứng thứ ba về dung mạo và phẩm tính là Tiết Vãn Tình, người thứ hai là Lý Trầm Lộ, thế người thứ nhất đâu? Là ai thế?”
Ngụy Kinh Hồng ngẩn người, sau đó nhìn dung mạo dịu dàng, xinh đẹp của Nguyễn Ngọc cười nói: “Cái này không quan trọng, Nguyễn cô nương vẫn là không nên biết thì hơn.”
Nguyễn Ngọc chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao thế?”
“A Ngọc, đừng hỏi nữa, phần lớn là lời không lọt tai.” Ngụy Kinh Hồng không nói, Khương Nhan cũng biết người đứng nhất là ai.
Trong mắt đám ăn chơi trác táng, vô học kia, Nguyễn Ngọc là vưu vật trời sinh, tính tình lại dịu dàng, vẫn luôn là đối tượng để bọn họ công khai trêu chọc.
Khương Nhan chuyển chủ đề, liếc mắt nhìn Ngụy Kinh Hồng hỏi: “Thế trong mắt Ngụy công tử, ai là người hạng nhất trong nhóm nữ sinh?”
Cặp mắt hoa đào của Ngụy Kinh Hồng khẽ cong, liền nhìn về hướng Ổ Miên Tuyết đang đứng ngoài cổng Hội Soạn đường tán gẫu: “Đương nhiên là Ổ tiểu cô nương rồi!”
Nói rồi, hắn cầm quạt cười tủm tỉm tiến về trước, đi theo A Tuyết của hắn.
Đầu tháng mười hai, phủ Ứng Thiên rơi tuyết cả một đêm, bình minh lên, ban mai mờ mờ giao thoa với tuyết mỏng trên mái nhà, khắp nơi đều là màu xanh trắng đan xen.
Đèn đuốc sáng trưng trong Quốc Tử Học.
Hiến tế giờ ngọ, các học trò giờ mão đã đứng tập hợp xong trước đình tụ tuyết chưa tan. Vì đi hiến tế tấu nhạc, bảy mươi hai học trò tham gia đều khoác nho phục trắng mỏng manh, dây buộc tóc dài cùng màu, phối với túi thơm, ngọc hoàn, lễ kết, cố gắng đạt đến tư thái của tiên nhân thoát tục. Quần áo tuy đẹp nhưng đứng hai khắc đồng hồ trong tuyết, Khương Nhan đã bị lạnh đến chóp mũi đỏ ửng.
May mà sau khi điểm danh xong, các học trò liền cầm đèn đi về đàn giao tế phía nam, vừa vận động, ngược lại cũng không cảm thấy được cơn giá rét thấu xương như lúc nãy.
Trên đường sớm đã có cẩm y vệ cùng với người của Đông Hán dẫn đường, Khương Nhan đi sau cùng, thở ra một hơi khí trắng, đưa mắt quét qua cẩm y vệ cầm đao đứng yên bên đường, lại không phát hiện ra bóng dáng của Phù Ly.
Sau một canh giờ liền đến tế đàn, không lâu sau, thánh giá của thiên tử cùng với phượng liễn của hoàng hậu lần lượt đến đây, hơn hai mươi cao thủ cẩm y vệ dáng người thẳng tắp khom lưng hành lễ, mời thiên tử bệnh nặng và