Đến trước cổng nha huyện, Phù Ly theo quy củ đưa thiếp bái phỏng đến, đưa hộp quà nghiên cổ và mực thỏi cho Khương Nhan cầm, lúc này mới ở cửa chờ.
Không lâu sau, liền thấy Khương Nhan vui cười quay lại, vẫy tay với Phù Ly: “Được rồi, mau vào đi!”
Thế là Phù Ly liền sửa sang lại vạt áo, cất bước vào trong.
Trong viện, đại sảnh tiếp khách, Khương tri huyện và Khương phu nhân ngồi trên chủ tọa, đánh giá thiếu niên sóng vai với con gái nhà mình bước vào.
Thiếu niên chưa cập quan dáng người thẳng tắp, nghi thái đoan chính, tuy trẻ tuổi nhưng anh khí bức người, trên mặt không lộ ra cảm xúc, chỉ bình tĩnh, lễ phép ôm quyền khom người, hướng về trưởng bối hỏi thăm: “Vãn bối Phù Ly, diện kiến tri huyện đại nhân, tri huyện phu nhân.”
Hắn không vội vàng gọi ‘nhạc phụ, nhạc mẫu’, cũng không thân thiết gọi ‘thúc phụ, thúc mẫu’, xưng hô mang theo ý kính trọng, tiến lùi hữu lễ, vẻ mặt Khương tri huyện không dao động nhưng ánh mắt ngược lại ôn hòa hơn không ít, đưa tay ra hiệu: “Ngồi.”
Phù Ly lại ôm quyền, lùi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay tự nhiên đặt trên gối, đó là khí chất của quý tộc đã ăn sâu vào trong máu. Thím Tào dâng trà lên, vừa rót trà vừa đánh giá Phù Ly, mắt híp lại, cười tủm tỉm như sợi chỉ, liên tục nói: “Đẹp, quả nhiên đẹp trai quá nhỉ!”
Phù Ly vừa ngồi xuống, lại đứng dậy, hai tay nhận lấy trà thím Tào dâng, bình tĩnh nói: “Đa tạ.”
Khương Nhan tự mình kéo một chiếc ghế tròn, vừa ngồi xuống bên cạnh Phù Ly, liền nghe cha bên cạnh chậm rãi mở miệng nói: “Quà của đại công tử tặng ta đã thấy rồi, thật sự quý trọng, e là không hợp với lễ.”
Phù Ly trả lời: “Vãn bối kính trọng trưởng bối, chỉ nói tâm ý.”
Khương tri huyện nhấp một ngụm trà, giọng không nhanh không chậm, “Nghe nói đại công tử sớm đã rời khỏi Quốc Tử Giám, bỏ văn theo võ. Không biết nay đã là quan mấy phẩm, bổng lộc thế nào, sao có thể tặng quà quý trọng như thế?”
Phù Ly đáp: “Hiện tại đang đảm nhiệm bách hộ của cẩm thị vệ, lục phẩm. Nhưng vãn bối sẽ cố gắng, sớm ngày thực hiện ước hẹn với lệnh ái.”
“...” Tay cầm trà của Khương tri huyện khẽ run.
Khương Nhan nhìn thấy phản ứng của phụ thân, bất giác cười trộm nói: “Cha, Phù đại công tử tuổi trẻ tài cao, còn cao hơn phẩm quan của cha một bậc nhỉ.”
Thật là lời nên nói không nói, lời không nên nói lại nói. Khương tri huyện nhàn nhạt lườm con gái một cái, nhìn thấy dáng vẻ nàng cười đến không khép miệng lại được, liền biết nàng thật sự thích tiểu tử này.
Cẩm y vệ tuy uy phong, nhưng danh tiếng trước giờ không quá tốt, thay hoàng thất che giấu những chuyện xấu, loại trừ phe đối địch về chính trị - những chuyện này đều làm không ít. Tuy thiếu niên trước mặt vẫn còn rất lạnh lùng sạch sẽ, nhưng hoa xuân dễ tàn, lòng người dễ đổi thay, ai có thể đoán trước được tương lai như thế nào? Không còn cách nào, chức quan thấp hơn một bậc cũng phải nhìn thấu Phù Ly, ai bảo tiểu tử này lại nhìn trúng viên ngọc trên tay Khương gia chứ.
Nghĩ như thế, Khương tri huyện đặt chung trà xuống, hỏi: “Ồ? Ngươi và con ta ước định chuyện gì?”
Phù Ly bình tĩnh mà kiên định nói: “Trước lúc nàng rời khỏi Quốc Tử Giám chuẩn bị xong sính lễ, chờ vãn bối trở thành thiên hộ, sẽ cưới nàng về nhà.”
“Thật là nghé con không sợ hổ, bây giờ nói lời này còn quá sớm.” Khương tri huyện phì cười, sâu xa nói: “Nghe nói lệnh tôn không thích võ phu, ngươi bỏ văn theo võ, lòng lệnh tôn nhất định có khúc mắt, đó là thứ nhất; hơn nữa, ta từ lúc làm quan liền ủng hộ cách tân, đề xướng khai sáng, cùng với lệnh tôn theo phe bảo thủ lễ giáo đạo nghĩ hoàn toàn tương phản, trước giờ đều đối địch nhau, thiết nghĩ ngươi cũng biết.”
Phù Ly gật đầu: “Vãn bối biết.”
“Nếu đã như thế, sau này dù ngươi thành thiên hộ thậm trí là trấn phủ sử, lệnh tôn cũng chưa chắc đồng ý ra mặt chứng hôn, chấp nhận hôn sự này. Dù con ta sau này thành công gả vào, ít nhiều cũng sẽ chịu chút ủy khuất, đây là chuyện ta nghìn vạn lần không muốn.”
Khương tri huyện trên mặt mang theo nụ cười nhưng giọng điệu lại chắc nịch, vẻ mặt tư thế giống hệt Khương Nhan. “Con ta thông tuệ, hiếu thắng, vô tư hồn nhiên sống mười bảy năm nay, không phải là để cho Phù gia ngươi bắt nạt. Ta có lời nói trước, hai người tuy có hôn ước nhưng nếu Phù gia không giải quyết xong chuyện nhà, ta cũng sẽ không yên tâm đưa viên ngọc nâng niu trong tay đưa cho ngươi, đó là chuyện thứ hai.”
Nghe xong, Phù Ly trầm tư một lúc, mới ngẩng đầu nói: “Vì vãn bối từ bỏ thi cử, gia phụ thật sự nổi giận, nhưng chuyện này vãn bối tự tin sẽ giải quyết được, bất luận thế này đều sẽ không khiến cho lệnh ái chịu uất ức. Phù gia trọng lời hứa, ngài có thể yên tâm.”
Phù Ly trước giờ không dễ gì hứa hẹn, cho nên lời nói này sẽ không vô duyên vô cớ mà nói ra. Khương Nhan đặt tay trên ghế gỗ, ‘ôi’ một tiếng nói: “Không phải nói là hôm nay chỉ đến gặp mặt thôi sao? Cha, cha hỏi chuyện này làm gì?”
“A Nhan, con lui xuống trước đi.” Khương tri huyện nhàn nhạt nói, “Ta cùng Phù đại công tử nói chuyện riêng với nhau.”
“Cha...”
“A Nhan, chúng ta xuống bếp xem còn thiếu món gì, con cùng nương ra chợ mua thêm.” Khương phu nhân đứng dậy, kéo tay con gái, dịu giọng cười nói, “Nương cũng không biết đại công tử thích ăn gì, vẫn cần con bên cạnh góp ý đấy.”
Cha nương kẻ tung người hứng, Khương Nhan cũng không tiếp tục ở lại, lẳng lặng đưa mắt hỏi Phù Ly.
Phù Ly khẽ gật đầu, tỏ ý nàng không cần lo lắng.
Khương Nhan lúc này phủi tay áo đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Thế được rồi.”
Nàng nắm tay Khương phu nhân ra ngoài, đi được hai bước lại ở ngoài cửa ló đầu vào, cười nói với Khương tri huyện: “Cha, người ta từ xa đến đây không dễ dàng, cha nói chút thôi nhé, đừng làm khó hắn!”
Khương tri huyện dở khóc dở cười, khoát tay nói: “Mau đi đi, đi đi.”
Trong phòng bếp rau thịt đầu đủ, thím Tào đã xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm trưa, cho nên ‘đi chợ’ vốn chỉ là cái cớ để tách nàng ra.
Bên bếp, Khương Nhan chốc chốc chọc chọc củ cải, lúc lại vân vê lá rau, thơ thẩn nói: “Con sao lại cảm thấy cha có tiềm chất làm nhạc phụ ác độc nhỉ?”
“Đừng nói bậy, cha con là quan tâm con.” Khương phu nhân dỗi nói, “Năm đó ta theo cha con rời đi, ông ấy tự cảm thấy áy náy, vẫn luôn hi vọng con không phải chịu sự hắt hủi của gia tộc, không cần nhẫn nhịn những uất ức mà chúng ta đã từng chịu.”
“Hai người thật sự là buồn lo vô cớ, con và hắn khi nào thành thân còn chưa định xuống nữa! Ai biết hắn khi nào trở thành thiên hộ, ai lại biết tháng tám năm sau con sẽ đi đâu?” Khương Nhan thì thầm nói, “Hơn nữa, con và hắn đều không phải là người nhu nhược bất tài, sao có thể khiến bản thân chịu uất ức chứ? Con tin hắn, cũng tin bản thân, nương và cha yên tâm đi.”
Từ nhỏ đến lớn, Khương Nhan đều không cần người nhà bận tâm, dù là loạn chiến năm trước của Sóc Châu, trải qua sinh tử, nàng cũng chỉ cười một cái cho qua, an ủi phụ mẫu một tiếng “Đại nạn không chết, ắt có phúc sau.”Tính nàng tiêu sái, hoạt bát, quá rõ bản thân muốn gì, dường như tất cả khó khăn trong mắt nàng cũng chỉ là sự khác biệt giữa ‘có thể giải quyết’ và ‘tốn chút thời gian để giải quyết’.
Có đôi lúc Khương phu nhân nghĩ,