Cái gọi là trả bài, chính là học thuộc lòng dịch nghĩa và làm văn, do Sầm tư nghiệp đích thân giám sát.
Trong nửa nén hương ngắn ngủi, đã có bốn học trò chịu đòn, gương mặt Sầm tư nghiệp vốn dĩ đã đen, giờ đây càng đen tựa như đít nồi, giận đến râu dựng lên, trừng mắt nói: “Trong kì nghỉ, các ngươi lại lề mề như thế! Trả lại hết sách thánh hiền cho lão phu rồi!”
Dừng chút nữa, tầm mắt ông lại nhìn sang Phù Ly: “Phù Ly, ngươi lên đây.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì người bị gọi lên không phải là mình. Phù Ly ngược lại không hề hoảng loạn, bình tĩnh đi đến trước mặt Sầm tư nghiệp, ngồi quỳ lên đệm, cúi đầu lắng nghe. Sầm tư nghiệp bảo hắn trả cổ văn《Đại học》, hắn đến mắt cũng không ngẩng lên, cánh môi nhạt màu đóng mở, giọng nói trong trẻo vang lên, tựa như tiếng suối chảy róc rách, từ “Đại học chi đạo, tại minh minh đức” trả đến “Thử sở bất di lợi vi lợi. di nghĩa vi lợi.” Bài văn hơn nghìn chữ, trả không sai chữ nào.
Ngoài ô cửa, nắng xuân rực rỡ, tiếng chim hót ríu rít, hương hoa thoang thoảng, Khương Nhan chống cằm lên bàn, chớp mắt nhìn Phù Ly lưng thẳng như tùng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, gã này tuy kiêu ngạo, vô lễ nhưng thật sự là người học cao hiểu rộng.
Sầm tư nghiệp liên tục gật đầu, thần sắc hòa hoãn hơn, dùng châu bút viết một nét (一) lên mặt sau quyển vở của Phù Ly, trong một tháng viết được hai chữ ‘chính’ (正) thì sẽ được xét loại ưu tú, khen thưởng.
Sầm tư nghiệp vuốt ve bộ râu bạc phơ của mình, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ học trò bên dưới, trầm giọng hỏi: “Ai lên cùng Phù Ly thi phần giải văn? Người thắng sẽ được châu phê một nét.”
Xung quanh vắng lặng, không ai dám lên, đến cả Ngụy Kinh Hồng cũng xua tay, vờ như đang ngắm phong cảnh.
Nhưng vẫn luôn có người dám ngược dòng mà lên. Chỉ thấy một cánh tay trắng nõn giơ cao, tiếng cười trong trẻo vang lên: “Để học trò.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Khương Nhan nóng lòng muốn thử, không hề có chút rụt rè, xấu hổ của nữ tử, nàng cười khanh khách hỏi: “Được không, tư nghiệp?”
Sầm tư nghiệp tuy trong lòng không muốn nhìn thấy đám nữ hài này, nhưng trên giảng đường cũng sẽ công chính, gật đầu đồng ý.
Phù Ly nhíu mày, lạnh mắt nhìn Khương Nhan bước đến ngồi quỳ trên đệm đối diện mình, không biết nàng lại muốn giở trò gì.
Vẫn là, không biết tự lượng sức mình.
Sầm tư nghiệp đọc một lượt quy củ của việc hỏi đáp: Hai bên dùng tứ thư ngũ kinh để ví dụ, luân phiên hỏi đối phương dịch nghĩa câu văn, người trả lời không được câu hỏi của đối phương sẽ xem như thua.
Khương Nhan tiến hành hỏi trước: “Nghi huynh nghi đệ, nhi hậu khả di giáo quốc nhân.”
Phù Ly không hề nghĩ ngợi liền trôi chảy đáp: “Câu này ở trong 《Đại học》, hàng thứ bảy của trang tám, ý chỉ anh em hoà thuận, sau mới có thể răn dạy người trong nước, vì quân giả thủ túc tương tàn, không nhân từ.”
Không ngờ Phù Ly cư nhiên có thể trả ra cả trang và hàng sách chính xác như thế, Khương Nhan có chút kinh ngạc với bản lĩnh nhìn một lần liền không quên của hắn. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của Phù Ly, nàng càng thêm ý chí chiến đấu, nhất định phải thắng hắn một lần, hạ uy phong của hắn.
Đang nghĩ ngợi thì Phù Ly hỏi ngược lại: “Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo.”
Khương Nhan cong mắt cười, không hề suy nghĩ đáp: “Câu này trong chương thứ nhất, hàng thứ nhất, nhân chi sơ tính bản thiện; theo bản tính mà làm mới là đạo, dùng đại đạo tu thân là giáo. Như Khống thánh nhân ‘dựa theo tài năng mà giáo hóa’, để mọi người theo thiên phú bản năng làm việc, là đại đạo tu thân, giáo dục mọi người.”
Lần này, đến lượt Phù Ly kinh ngạc.
Hai người kì phùng địch thủ, đối đáp căng thẳng. Gió xuân thổi đến, cũng không thể xua tan mùi thuốc súng giữa hai người.
Từ trước đến nay, rốt cuộc lần đầu tiên có người có thể sánh ngang với Phù đại công tử, lại là một nữ tử dung mạo tuyệt sắc! Các học trò bên dưới đều ngồi thẳng người dậy, vươn cổ chờ xem màn hay.
Khương Nhan tiếp tục hỏi: “Thiện bất tích, bất túc di thành danh; ác bất tất, bất túc di diệt thân.”
Phù Ly đáp: “Câu này trong chương năm của《Chu Dịch – Hệ Từ Hạ》trang sáu hàng thứ ba...”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đã đấu nhau hai mươi mấy câu hỏi, nếu cứ thể tiếp tục e rằng đến cả cơm trưa cũng lỡ mất, Sầm tư nghiệp chỉ đành lên tiếng, cắt ngang: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Khương Nhan miệng khát lưỡi khô, thầm thở phào một hơi. Phù Ly lại không hề tỏ ra chút mệt mỏi nào, ngược lại càng thêm hưng phấn, nhìn Khương Nhan lạnh lùng nói: “tư nghiệp, vẫn chưa phân thắng thua.”
Sầm tư nghiệp suy nghĩ một chút, nói: “Bỏ đi, xem như hai người các ngươi hòa nhau, mỗi người thêm một nét, quay về chỗ ngồi đi.”
Phù Ly đáp ‘vâng’ một tiếng, đứng dậy bái biệt tư nghiệp, quay về chỗ ngồi của mình. Ngụy Kinh Hồng bên cạnh khẽ cho hắn một tràng vỗ tay, nhìn hắn và Khương Nhan nháy mắt, hiển nhiên có ý trêu chọc.
Phù Ly mặc kệ hắn, chỉ là tiếp tục nhìn Khương Nhan, hệt như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Giữa hai người vẫn luôn tồn tại địch ý như có như không cho đến khi tan học nghỉ trưa. Phù Ly bái biệt Sầm tư nghiệp và tiến sĩ, cùng Ngụy Kinh Hồng rời đi trước, Khương Nhan vẫn đang dọn dẹp sách vở, bút mực trên bàn, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Nguyễn Ngọc bàn trên.
Phù Ly vốn đã bước ra ngoài cửa, lại không nhịn được, dừng bước, nhìn xuyên rèm trúc nhìn vào trong phòng một cái. Hoa đào nở rộ, chuông gió dưới rèm trúc vang lên tiếng leng keng, Khương Nhan không biết đang nói đến đề tài thú vị gì, kéo tay Nguyễn Ngọc cười nghiêng ngả, mái tóc đen tuyền rủ xuống bên hông, tựa như dòng thác uyển chuyển chảy xuống...
Ngụy Kinh Hồng không biết từ đâu đi đến, khoác vai Phù Ly: “Một thiếu nữ vì hôn ước, vạn dặm đường xa, không ngại khó khăn, mang theo tín vật định hôn đến kinh thành, cả ngày nghĩ đủ mọi cách xuất hiện bên cạnh thiếu niên có hôn ước với mình, ngươi nói xem chuyện này là thế nào nhỉ?”
Suy nghĩ của Phù Ly bị cắt ngang, đẩy móng vuốt đặt trên vai mình của Ngụy Kinh Hồng ra, thờ ơ hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta cảm thấy nàng thích ngươi.” Ngụy Kinh Hồng nói.
Lời này thật sự là binh khí mạnh nhất trên thế gian, mạnh mẽ chém nát tất cả bình tĩnh và tu dưỡng của Phù Ly. Hắn lập tức quay đầu nhìn Ngụy Kinh Hồng, đáy mắt viết đầy sự ngỡ ngàng.
Ngụy Kinh Hồng cho rằng hắn không tin, làm bộ làm tịch nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu nàng không có ý gì với ngươi, trả lại ngọc bội hủy ước là được rồi, tại sao phải quấn lấy ngươi không buông? Hôm qua nàng nói chuyện ngả ngớn, hôm nay lại đối đáp với ngươi, giờ nào khắc nào cũng xuất hiện trước mặt ngươi, đó chính là đang nghĩ đủ mọi cách thu hút ánh mắt của ngươi đó!” Nói xong, Ngụy Kinh Hồng còn gật đầu tự cho mình là đúng, chắc nịch tiếp, “Từ những chuyện này, có thể thấy được, nàng không chỉ là thích ngươi, mà là cực kì cực kì thích ngươi, là loại dùng đủ mọi thủ đoạn để có được ngươi!”
Ngụy Kinh Hồng nói toàn lời hàm hồ, cố gắng nhịn cười quét mắt nhìn phản ứng của Phù Ly. Nào biết người cao ngạo như khổng tước kia lại không nổi giận,