Edit: Minh Uyển nghiBeta: Kỳ Hoàng Thái phiDi Ninh cung.
Sinh non rất tổn hại đến sức khỏe, tuy chẳng vừa mắt với Quý phi nhưng Thái hậu vẫn phải tỏ ra khoan dung. Để tránh Quý phi vừa sảy thai phải di chuyển đến nơi khác, hứng gió đổ bệnh nên bà cùng Quý phi ở Di Ninh cung an dưỡng mấy hôm. Sau đó nàng ta mới từ chính điện chuyển qua ở trong điện phụ.
Vì thế ngày ngày Hoàng đế đến Di Ninh cung bầu bạn cùng Quý phi nên mọi tin tức đều truyền vào tai Thái hậu. Ý chỉ ban chết cho Thanh Tài nhân Cố thị chỉ một khắc sau Thái hậu đã biết. Hoàng đế vừa hạ chỉ xong, lập tức đến chính điện vấn an, giữa hai mẫu tử tồn tại chút không vui.
Giọng Thái hậu nhàn nhạt: "Xưa nay Thanh Tài nhân cẩn trọng tuân thủ lễ nghi, đối với Quý phi luôn cung kính, ai nấy đều trông thấy. Con thật nghĩ nàng ấy làm ra loại chuyện hồ đồ đó sao?"
Tiêu Trí thở dài, nóng lòng giải thích: "Đúng là trước giờ Thanh Tài nhân rất hiểu chuyện, hy vọng đứa nhỏ không phải do nàng hại chết. Nhưng việc này... Thật sự hết đường chối cãi được. Lúc đó chỉ có mình nàng nói chuyện với A Mẫn. Dù sao A Mẫn cũng không thể tự mình vứt bỏ đứa nhỏ vì muốn hãm hại nàng."
Thái hậu cười lạnh, không nói lời nào. Phần vì bất mãn chuyện Hoàng đế si mê Nam Cung Mẫn, phần lại không biết nên nói gì. Bà sống trong hậu cung đã nhiều năm, tự hỏi chuyện gì cũng từng gặp qua, nhưng giờ lại có chỗ không hiểu nổi. Bỏ qua chuyện đứa nhỏ bị người hại chết vì ở chốn hậu cung chuyện đó vốn chẳng hiếm lạ gì. Có điều đường đường là một Quý phi lại vứt bỏ cốt nhục vì muốn làm hại một Tài nhân thôi sao? Bà không cho rằng Nam Cung Mẫn ngu ngốc đến vậy.
Còn Thanh Tài nhân, càng không thể hành sự lỗ mãng thế.
Hoàng đế lại nói: "Nhi thần biết nếu so A Mẫn với người khác, bất kể là ai thì mẫu hậu luôn cho rằng họ tốt hơn A Mẫn nhưng chuyện này liên quan tới hoàng tự trong bụng nàng. Nhi thần không thể..."
"Được rồi." Thái hậu chẳng muốn nghe nữa, khép mi lắc đầu: "Chuyện hậu cung của con, tới bây giờ ai gia lười nhúng tay vào. Dù sao Thanh Tài nhân cũng không có ai nương tựa, tùy ý con quyết định vậy."
Đúng lúc này Viên Giang vén màn đi vào, Hoàng đế nghĩ hắn xong việc về phục mệnh nên không để tâm tới mà bưng chén uống trà. Viên Giang cúi đầu, bẩm báo: "Hoàng thượng, Thanh Tài nhân mang thai rồi."
Tay cầm chén trà run lên, Hoàng thượng kinh hãi ngẩng đầu: "Cái gì?"
Viên Giang không dám ngẩng đầu: "Lúc đầu Thanh Tài nhân bảo thần quay về bẩm với Hoàng thượng rằng chuyện đó không phải nương tử gây ra. Bởi vì phật môn giảng dạy luật nhân quả, nương tử lại đang mang thai không dám để đứa bé chưa sinh ra mà trên lưng đã dính máu. Thần muốn chắc chắn hơn nên... trực tiếp thỉnh thái y tới... Ba bốn vị thái y cùng bắt mạch đều nói đúng là hỉ mạch."
Hoàng đế sững sờ giật mình, Thái hậu nhìn hắn mỉm cười: "Trái lại cũng thật có phúc khí." Nói xong lập tức căn dặn Viên Giang: "Đi, truyền ý chỉ của ai gia, giải trừ cấm túc cho Thanh Tài nhân. Chiếu theo quy củ tấn phong thành Quý nhân, sắp xếp hạ nhân chăm sóc cho tốt."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt: "Mẫu hậu!"
Thái hậu liếc mắt nhìn y: "Nếu lấy hoàng tự làm trọng thì những chuyện khác nên buông bỏ đi. Con muốn giết nàng để Quý phi hả giận cũng nên chờ nàng sinh hạ đứa nhỏ rồi hẵng nói." Nói xong bà ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Huống hồ ai gia không biết có thật nàng ngu xuẩn thế không mà trực tiếp công khai hại người như vậy."
Cuối cùng Hoàng đế không nói gì nữa, Viên Giang thấy thế liền tuân theo ý chỉ Thái hậu mà làm, qua chừng một khắc sau mới trở về phục mệnh. Lúc đó Hoàng đế đã qua trắc điện vừa chăm sóc Quý phi vừa phê duyệt tấu chương, chỉ còn Thái hậu ở chính điện, hắn vái chào, bẩm báo: "Thanh Tài nhân nói Quý phi nương nương mới vừa sảy thai mà lúc này nàng lại mang thai, được tấn vị e rằng Quý phi nương nương hay tin sẽ kích động, không thể tĩnh tâm an dưỡng được. Cầu xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban."
"Ừ, thật có ý tứ." Ánh mắt Thái hậu xẹt qua mặt hắn, lại nhìn qua người bên cạnh đã đi theo bà nhiều năm: "Ngươi đi mời nàng đến đây, nói ai gia có chuyện hỏi nàng."
Mặc Trúc phúc thân cáo lui, Thái hậu lại phân phó Viên Giang: "Tới chỗ Hoàng thượng bẩm báo rõ ràng. Nói với nó, ai gia truyền Thanh Tài nhân đến hỏi chuyện, nếu nó sẵn lòng thì có thể đứng sau bình phong mà nghe."
Lại qua thêm một khắc, Cố Thanh Sương bước vào điện. Hơn mười ngày kham khổ khiến nàng càng tiều tụy, khi hành lễ bái kiến tựa như nhành cây khô xơ xác, Thái hậu dang tay đỡ nàng: "Đứng lên nói chuyện đi."
Khoảng cách rất gần, Cố Thanh Sương chạm phải ánh mắt của Thái hậu, thấy tầm mắt người sâu xa hướng về phía bên phải. Bên phải chính điện ngoài đặt án thư, giá sách còn có một bức bình phong. Cố Thanh Sương hiểu ý, gật đầu nói: "Tạ Thái hậu nương nương."
Thái hậu thu hồi ánh mắt, rũ mi: "Ngươi nói chưa hề chạm tới Quý phi, ai gia tin ngươi. Nhưng đêm thất tịch đó chỉ có ngươi và Quý phi ở cùng nhau nếu không phải ngươi đẩy nàng thì chỉ có thể do nàng ta có ý định hại ngươi. Vì sao ngươi còn vì nàng ta mà khước từ chuyện phong vị?"
Ánh mắt bà nghiêm túc: "Đừng chỉ nói cho có lệ với ai gia!"
"Thần thiếp không dám." Cố Thanh Sương cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng: "Đêm đó đúng là Quý phi nương nương có ý hãm hại thần thiếp. Nàng nói nàng căm hận thần thiếp khi ở chùa Thiên Phúc nảy sinh tình cảm với Hoàng thượng. Hoàng thượng rõ ràng chỉ nên chăm sóc mình nàng thôi, còn nói... Còn nói nhất định là do thần thiếp dụ dỗ, nếu không Hoàng thượng sẽ chẳng để ý tới thần thiếp. Nàng nghĩ như vậy, thần thiếp đương nhiên oán giận nàng nhưng... nhưng cho dù thần thiếp không suy nghĩ cho nàng ta thì cũng phải vì Hoàng thượng mà suy nghĩ."
Thái hậu hờ hững nhấp ngụm trà: "Hoàng đế còn muốn ban chết cho ngươi đấy."
Lời Cố Thanh Sương vô cùng chân thành: "Chẳng qua Hoàng thượng bị người khác che mờ mắt. Ngày ấy quả thực chỉ có thần thiếp và Quý phi nương nương ở đó, trong mắt ai ắt hẳn đều do thần thiếp không phải, làm sao trách Hoàng thượng được?"
Thái hậu không nói, không nhịn được quét mắt qua bức bình phong bên kia. Tiếc rằng bình phong kín đáo, bà không nhìn rõ vẻ mặt Hoàng đế ra sao.
Cố Thanh Sương thở chậm lại, giọng nói tiu nghỉu: "Quý phi nương nương mất đi đứa nhỏ, tổn hại thân thể. Nếu biết chẳng những hãm hại thần thiếp không thành mà còn được tấn vị sợ là sẽ đổ bệnh... Hiện giờ thần thiếp rất căm hận nàng ta nhưng đó là người trong lòng Hoàng thượng, nếu nàng bị bệnh không dậy nổi, Thái hậu nương nương muốn Hoàng thượng làm sao đây? Thần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng bình an."
"Ngươi quả thực vì Hoàng đế mà suy tính tỉ mỉ." Thái hậu lắc đầu than thở: "Nếu đã như thế, có thai là chuyện vui sao không nói sớm với Hoàng thượng mà khăng khăng đến nước này mới chịu nói?"
"Thần thiếp vốn muốn đợi thêm thời gian nữa." Cố Thanh Sương nhẹ giọng thầm thì: "Thần thiếp mới có thai, còn chưa ổn định, sợ gặp chuyện không may. Dân gian có phương pháp nói rằng có thai chưa đủ ba tháng thì đừng nên nói cho người khác nghe. Thần thiếp muốn đợi khi cái thai ổn định rồi báo với Hoàng thượng. Nào ngờ... nào ngờ bất thình lình xảy ra chuyện, thần thiếp vì
bảo toàn tính mạng đành nói ra."
Nói xong nàng cắn môi: "Cũng may đây là chuyện vui, nói cũng đã nói rồi. Song vướng mắc liên quan đến Quý phi nương nương, thỉnh cầu Thái hậu nương nương che giấu Hoàng thượng. Trong mắt Hoàng thượng lúc nào cũng là nàng ta, nếu ngài biết nàng làm ra việc ti tiện kia chỉ sợ so với biết nàng đổ bệnh còn đau khổ hơn. Thần thiếp và Quý phi nương nương đều là tần phi trong cung, tóm lại thì... có thể để Hoàng thượng vui vẻ là được rồi, thần thiếp chịu oan ức một chút chẳng sao cả."
"Ngươi thật là quá si tình." Thái hậu phối hợp than thở.
Nếu là trước kia, bà chắc chắn không thích những lời này. Nhất là khi bản thân vẫn là tần phi, trong hậu cung ai nấy luôn thích tỏ ra hiền lành nhu nhược, cùng là nữ nhân ai mà không giấu diếm? Bà cảm thấy thật giả tạo.
Hiện giờ bản thân không gặp hoàn cảnh đó nên nghe Cố Thanh Sương giở trò lại thấy chút hứng thú với người này. Hơn nữa, tất cả tính toán của nha đầu này chẳng qua vì lợi ích bản thân mình, không hại người khác lại càng không dính líu tới chính sự. Lúc này bà giúp nàng một tay, xem như cứu người một mạng vậy.
Thái hậu cân nhắc lời nàng, vẻ mặt đoán chừng, nói: "Việc tấn vị cứ miễn đã nhưng ai gia vẫn phải hạ chỉ, tất cả mọi chi tiêu ăn mặc của ngươi ấn theo phân vị Quý nhân mà làm. Quyền lợi này là cho đứa nhỏ, ngươi chớ từ chối đấy."
Cố Thanh Sương cúi đầu lạy thật sâu: "Tạ ân điển của Thái hậu."
"Quay về nghỉ ngơi đi." Thái hậu xua tay: "Mấy ngày nay ngươi mệt mỏi rồi, hôm nay không để ai khác quấy rầy ngươi nữa. Đợi ngày mai, cho đám cung nhân mới đến bái kiến."
Cố Thanh Sương phúc thân lần nữa rồi cáo lui. Sau khi nàng rời khỏi, thật lâu sau người phía sau bình phong mới bước ra, vẻ mặt ngẩn ngơ, thần sắc trắng bệch: "A Mẫn, nàng..." Hắn không dám tin, người hắn quen biết bấy lâu lại như thế. Quen thuộc tới nỗi xem như thanh mai trúc mã, đột nhiên tựa như thật xa lạ.
Thái hậu nhàn nhạt nhìn hắn, nếu là bình thường bà luôn gai mắt với Nam Cung Mẫn mà bây giờ lại nói: "Con hoàn toàn có thể không tin nàng, chẳng qua là nói điều có lợi cho bản thân mình thôi. Rốt cuộc phải tin ai thì con cần suy nghĩ kĩ lưỡng hơn nữa."
Nhưng thật ra...
Khi Thái hậu nói thì tận đáy lòng rất muốn cười. Sau khi tỉnh lại Quý phi luôn bày bộ mặt kinh hồn, chỉ có oán hận. Vừa rồi Thanh Tài nhân lại ăn nói dịu dàng, ẩn nhẫn vì đại cuộc.
Hắn làm sao thuyết phục bản thân tiếp tục tin tưởng Quý phi đây? Nếu bà là nam nhân thì lúc này không thể không đau lòng cho Thanh Tài nhân được.
Trong Bích Ngọc các, khi A Thi nghe thấy ý chỉ của Thái hậu, trái tim treo lơ lửng cũng buông xuống. Nhưng khi theo Cố Thanh Sương đến lần đó, trái tim lại treo lên lần nữa.
Giờ thấy Cố Thanh Sương đã trở lại, A Thi vừa tươi cười vừa dìu nàng vào phòng: "Bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa sao?"
"Cứ xem là thế đi." Cố Thanh Sương gật đầu, chỉ hỏi nàng: "Tất cả sách thuốc đã đốt hết chưa?"
"Tỷ tỷ yên tâm, đã đốt hết rồi."
Lúc này Cố Thanh Sương mới bớt căng thẳng, vào ngồi xuống tráp trà suy đi nghĩ lại chuyện này thêm lần nữa.
Nàng đánh cược chính xác, quả nhiên Quý phi có thai là giả.
Ban đầu nàng cũng không thể phòng bị được, chỉ tương kế tựu kế đem quân tới đổi lấy nhiều lợi ích hơn thôi. Dù sao khi Quý phi hết bệnh không buông tha cho nàng thì cũng thế thôi. Với nàng mà nói, Quý phi ở nơi đó là một mối họa.
Giờ đây đến lượt nàng trình diễn màn kịch "mang thai giả".
Nói đến chuyện này, thật may là nàng sống trong cung nhiều năm.
Rất nhiều người cho rằng hỉ mạch là độc nhất vô nhị, không thật sự có thai thì không thấy được. Trước kia nàng còn ở Thượng Nghi cục, khi cùng hoạn quan nói chuyện phiếm thì nghe được sự thật không phải thế.
Gia đình hoạn quan kia vốn là lang trung trong dân gian, sau khi nhà gặp nạn mới phải bán hắn vào cung.
Hắn nói hỉ mạch không đặc biệt, nếu chỉ đơn giản là mạch tượng thì trên cổ tay nam nhân cũng thấy được. Sở dĩ có thể lấy đó để nhận định phụ nhân có thai hay không chính là dựa vào toàn bộ công phu "nhìn, nghe, hỏi, sờ."
Nói cách khác, mạch này phải kết hợp với nguyệt sự, chuyện phòng the và nhiều chuyện khác nữa mới phán đoán được. Nói về mạch tượng thì có rất nhiều cách để thay đổi.
Cho nên Nam Cung Mẫn có thể giấu diếm lừa gạt thái y, thì nàng cũng có thể. Cứ thế nàng tránh được một kiếp, còn sau này... Sớm muộn gì nàng cũng phải cho Hoàng đế biết chuyện Nam Cung Mẫn có thai là giả.
Nàng phải nghĩ biện pháp khiến hắn khiếp sợ mới được, có thế hắn mới tin phục hơn là thẳng thắng đi cáo trạng. Nàng không thể để hắn vì Quý phi mà tìm lý do thoái thác, nếu không Quý phi lại khơi dậy tình cảm nồng nàn ngày xưa.
Nàng nói chuyện này cho A Thi và Vệ Bẩm nghe. A Thi nghe xong cả kinh còn Vệ Bẩm nghe được một nữa thì xin nàng cho hắn đĩa hạt dưa, làm bộ như đang ngồi xem kịch vui, khiến nàng cười ra tiếng.
Nghe xong Vệ Bẩm chỉ hỏi: "Làm thế nào nương tử biết được nàng ta giả mang thai? Ngày tháng nhập cung ghi trong sổ rất trùng khớp."
"Ngày tháng đương nhiên chính xác, nàng ta sẽ không phạm sai lầm rõ ràng thế đâu." Cố Thanh Sương cười cười, "Nhưng sao nàng ta lại không muốn có đứa nhỏ này được? Làm sao không muốn dựa vào nó để củng cố địa vị? Cũng là người sống trong cung nhiều năm, nàng biết rất rõ đứa nhỏ sinh ra trong cung rất không dễ dàng."
Song Nam Cung Mẫn lại lộ sơ hở, chính là nói ra quá sớm. Mới mang thai hai tháng đã nói với người khác cho nên nàng ta thiếu đi suy xét, thiếu đi ưu sầu của người làm mẹ.
Trong cuộc sống này có rất nhiều chuyện chỉ bằng một câu "Suy bụng ta ra bụng người" mà phá vỡ được thế cục.
Trước mắt tiếp tục dùng "Suy bụng ta ra bụng người" suy đoán, nàng thấy Quý phi hẳn không ngờ nàng đã chuẩn bị cho việc mang thai giả này từ lâu.
Như thế khi bị thù hận che mắt, Quý phi tuyệt đối không để nàng bình an sinh ra đứa bé này.
Ngoảnh mặt làm ngơ nhìn kẻ khác bị dồn ép từng bước từng bước đi sai đường, thật vô cùng thú vị.