Edit: Trúc Tiệp dưBeta: Huệ Hoàng hậuĐợi đến khi Cung Chính ti chỉnh sửa xong bản cung, vụ án cũng kết thúc. Sau khi bản cung khai được trình vào Tử Thần điện, liên tiếp mấy ngày hậu cung đều không nghe thấy tin tức gì.
Nghe nói mấy ngày nay, Hoàng đế trừ thượng triều thì đều ngồi một mình trong điện.
Trong Cảnh Minh điện, Thư Đức cung, Vinh Phi, Tình Phi, Lam Phi trầm mặc không nói gì mà uống trà. Thật ra ba người cũng coi như không có giao hảo gì, hiếm khi lén lút tụ tập như vậy. Nhưng hiện nay, mắt nhìn cái vị làm cho các nàng chướng mắt đã lâu không còn, trong lòng ba người đều có tư vị không nói rõ, đều bỗng dưng muốn gặp mấy người kia nên mới tập hợp ở đây.
Cùng ở trong điện, còn có Uyển Tần, Minh Tần và Phương Thục nhân có quan hệ tốt với từng người các nàng.
Mọi người vốn đều muốn ngồi trò chuyện với nhau, cũng thật sự ngồi xuống cùng nhau, lại không biết nói từ đâu. Không biết ngồi bao lâu, vẫn là Phương Thục nhân phá vỡ yên lặng trước: "Thần thiếp thấy ý chỉ của Tử Thần điện cũng sẽ phải ban xuống trong hai ngày tới. Quý phi không còn, trong cung xem như có thể yên tĩnh rồi."
Có người nghe vậy thì gật gật đầu, tâm tình Tình Phi càng tốt hơn một ít, nói một tiếng "Ừm".
Vinh Phi nhìn Tình Phi lại nhìn Lam Phi một cái: "Ba chúng ta hiếm khi cùng nhau nói chuyện. Hôm nay khó được đầy đủ, ta có một số việc vừa hay xin ý kiến hai vị muội muội cùng lo lắng. Mấy năm nay Hoàng thượng đều một lòng ở trên người Quý phi, cũng không để bụng ai trong hậu cung. Hiện giờ Quý phi đã ngã, ý Thái hậu là chi bằng nhân ngày lễ trung thu phong thưởng lục cung. Nên tấn vị thì tấn vị, nên ban thêm phong hào thì ban thêm phong hào. Ta nghĩ đây cũng là chuyện nên làm. Nhưng trung thu gia yến cũng nhiều việc, việc phong thưởng này hai vị muội muội giúp ta nghĩ xem làm sao mới thích hợp đi. Trong lòng cảm thấy ai nên tấn, viết cái tên ra cho ta."
Lam Phi giống ngày thường, không có hứng thú gì với những việc này: "Ngày thường ta ít đi lại với các cung, cũng không biết ai tốt ai không. Chuyện như này, Vinh Phi tỷ tỷ và Tình Phi muội muội xem mà làm đi."
Tình Phi cười xinh đẹp, giọng điệu trầm bổng du dương: "Nếu nói tấn vị, đầu tiên chính là vị Thanh Tài nhân ở Bích Ngọc các kia."
Vinh Phi hờ hững khảy hộ giáp: "Lời này không tồi."
Dựa vào lệ thường trong cung, tiểu phi tần có thai đều có thể đồng loạt tấn vị, đợi khi bình an sinh con, còn có thể tiếp tục tấn vị một lần nữa. Mà mất đứa nhỏ như Thanh Tài nhân này, nếu Hoàng đế có tâm trấn an thì cũng sẽ tấn một lần.
Hiện giờ Cố thị còn là Tài nhân. Ban đầu là nàng tự từ chối ý chỉ của Thái hậu, sau đó lại vì án của Quý phi. Người đứng đầu trong cung bận bịu, theo đó còn có vài phần đen đủi, vì thế cũng chưa có ai tiện nhắc đến việc này.
Vinh Phi bèn nói: "Ít nhất phải tấn Quý nhân, ta sẽ góp lời với Hoàng thượng."
Tình Phi nghĩ nghĩ, lại liếc Phương Thục nhân một cái: "Phương Thục nhân tiến cung cũng không ngắn. Tuy không được sủng ái như Thanh Tài nhân, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao. Cùng tấn Quý nhân cũng không quá đáng, phong hào cũng nên để Nội Quan giám nghĩ tới."
Phương Thục nhân vui mừng trong lòng.
Trong cung, đa số phi tần tiến cung thông qua đại tuyển, nhưng nàng là người lăn lộn có chút thảm. Nàng cùng Uyển Tần tiến cung đã có 6 năm. Khi mới vào cung phong là chính thất phẩm Bảo lâm. Nhưng Uyển Tần gia thế tốt, tính tình cũng tốt. Ngay từ đầu được Hoàng thượng yêu thích, sau lại có Thái hậu làm chỗ dựa. Mặc dù ở dưới ánh sáng của Quý phi thì người nào cũng ảm đạm thất sắc nhưng cũng không cản trở nàng ta được tấn đến từ tứ phẩm Tần vị.
Nhưng Phương thị thì lại khác, gia thế nàng ta hơi thấp, tính tình cũng không hợp ý Hoàng thượng. Nếu không có Vinh Phi và Uyển Tần ngẫu nhiên còn chịu mở miệng vì nàng ta thì hiện tại không biết nàng ta đang sống cuộc sống khổ thế nào nữa.
Ngay cả tấn phong, nàng đều phải dựa vào phong thưởng lệ thường ngày lễ ngày tết mới có thể được tấn. Như vậy ý chỉ tấn phong đều là từ Di Ninh cung xuống, Thái hậu không rảnh lo thêm cái phong hào cho nàng.
Hiện giờ Tình Phi nhắc tới việc này, tất nhiên là nàng vui mừng. Nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta lập tức thu lại vui mừng. Nàng ta nhớ rõ, mình vẫn là người bên cạnh Vinh Phi.
Vì thế Phương Thục nhân rời chỗ tạ ơn, thần sắc có thêm chút lo lắng: "Tạ nương nương, thần thiếp... Thần thiếp tấn phong hay không tấn phong đều không ý kiến, đều nghe théo Vinh Phi nương nương phân phó."
Tình Phi nhíu mày, không hề nói thêm cho nàng ta nữa. Nàng ta chướng mắt cái dáng vẻ không phóng khoáng kia của Phương Thục nhân. Nếu không phải e ngại Vinh Phi ở chỗ này, nàng ta mới lười mở miệng vì loại người này.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, Tình Phi lại nói thêm vài người, người mới người cũ đều có, cũng không để sót mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử.
Vinh Phi nghe nàng ta nói mỗi người, đều gật đầu xưng phải. Sau đó đơn giản để đại cung nữ bên người trực tiếp lấy giấy bút ra ghi nhớ, cuối cùng mới lại tự mình đề ra hai người: "Thái hậu vẫn luôn nhớ Uyển Tần muội muội, lúc này cũng phải tấn phong; còn có Trương Tiệp dư ở Tuế Triêu cung, ý Thái hậu là... Nàng ta có tình tình giống Lam Phi muội muội, không thích ra ngoài đi lại, tâm tính lại thiện lương, có chuyện tốt không thể quên nàng ta."
"Vậy tất nhiên lấy tâm ý Thái hậu làm đầu." Tình Phi mỉm cười gật đầu.
Việc này định ra, mọi người cũng giải tán. Sau khi các nàng đi rồi, Vinh Phi nhận danh sách cung nữ trình lại đây, cười thư thái.
Công việc tấn phong là nàng xử lý, nhưng một đám người muốn tấn phong trên này đều là Tình Phi nói.
Đứng đầu trong cung trực tiếp liên quan với tấn phân vị, tất nhiên là chi phí ăn mặc. Nhưng mọi người đều hao hết tâm tư bò lên trên như vậy, phần lớn đều là vì câu "Quan lớn một cấp đè chết người" kia.
Như vậy, nếu đều tấn phong cả thì cũng không có ý nghĩa gì.
Những cái tên mà Tình Phi nói này, tất nhiên nàng ta muốn cho Thanh Tài nhân biết. Điều này không thể trách nàng khua môi múa mép, vừa rồi Tình Phi nói đầu tiên là Thanh Tài nhân, tiếp theo mới đưa ra một chuỗi liên tiếp như vậy. Có thể thấy được là trong lòng Tình Phi vốn cũng không muốn cho Thanh Tài nhân được đứng đầu.
Để cho Tình Phi đấu với Thanh Tài nhân thôi. Tóm lại nàng ta không có lòng tranh sủng, cũng không muốn cứ như vậy đối đầu với Thanh Tài nhân.
Thanh Tài nhân là người có bản lĩnh. Không nói mấy tháng đã xử lý Nam Cung Mẫn, cuối cùng còn tự mình thu nạp được một thái y. Nhân vật như vậy, có thể không trêu chọc cũng đừng trêu chọc.
Bích Ngọc các, Cố Thanh Sương biết Hoàng đế vì chuyện của Quý phi mà cả ngày đều ở Tử Thần điện, cũng không để trong lòng.
Hắn cũng không phải hôn quân. Cho dù lúc trước bị Quý phi mê hoặc thành như vậy, cũng không xao nhãng việc triều chính. Hiện giờ như vậy, chẳng qua là vì quanh năm đặt tình cảm ở nơi đó, dù sao cũng phải tốn chút thời gian để bản thân tiếp thu, chuyện thường của con người mà thôi.
Đến lúc không thể kéo thêm nữa, hắn sẽ tự mình quyết định, không cần người khác đi thúc giục.
Về phần hắn vì những chuyện đó mà đã có mấy ngày không tới thăm, nàng cũng hoàn toàn không vội vàng. Dù sao hắn không gặp bất cứ ai trong hậu cung, trái lại bên nàng thỉnh thoảng còn có cung nhân ngự tiền đưa vài thứ lại đây. Chỉ cái này đã hơn so với người khác rồi.
Hiện nay nàng vốn cũng không nên dùng nhiều tâm tư tranh sủng. Nàng mới vừa "mất con" không lâu, không nên lao tâm hao tổn tinh thần, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng mới giống thật.
Huống hồ trong âm thầm cũng còn có vài chuyện không lớn không nhỏ muốn nàng để bụng.
Ngoài cung, thái y Thẩm Thư ở nhà dưỡng thêm mấy ngày thì cảm thấy nên trở về Thái Y viện làm việc.
Trong lòng người tiến tới đều như vậy, chưa bao giờ chịu lãng phí thời gian. Thêm việc mới vừa gây ra lỗi mà bị hàng quan chức, còn phải nỗ lực gấp bội mới có thể kiếm về.
Nhưng hôm nay trong lòng hắn ta vẫn không yên. Sau khi xem mạch chẩn bệnh cho mấy cung nhân bị bệnh ở ở Thái Y viện, rốt cuộc hắn ta chịu thua, tạm thời gác chuyện trong tay lại, theo tâm tư đi về phía Bích Ngọc các.
Hi nhi nhỏ như vậy, cũng không biết mấy ngày nay sống thế nào.
Hắn ta có thể có hôm nay, đều nhờ huynh tẩu nâng đỡ. Hiện giờ huynh tẩu không còn, chỉ để lại một đứa con, còn bị hắn ta đưa vào trong cung làm con tin. Hắn ta cảm thấy mình đang mắc tội lỗi lớn.
Thẩm Thư cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ sắc mặt càng âm trầm. Hắn rẽ vào chỗ ngoặt đột ngột suýt nữa đụng phải người. Người nọ quay đầu lại, hắn nhìn kỹ thấy rõ là ai, mới vội nở nụ cười: "Vệ bạn bạn." Thẩm Thư chắp tay.
Bên này Vệ Bẩm cũng thấy rõ hắn ta, chắp tay: "Thẩm đại nhân, đây là có việc à?"
"Ta..." Thẩm Thư ậm ờ: "Ta muốn đi Bích Ngọc các, thăm Hi nhi."
"À, cũng phải." Vệ Bẩm tỏ vẻ hiểu rõ: "Ta cũng đang muốn trở về, chúng ta cùng đi."
Hai người cùng nhau tiếp tục đi về phía Bích Ngọc các. Không bao lâu đã vào cửa Phương Tín cung, mắt thấy cách không xa Bích Ngọc các, tiếng bé gái khóc chói tai vang lên "Oa oa".
Âm thanh này, Thẩm Thư vừa nghe đã biết là ai. Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, không kiềm được bước nhanh hơn.
Ở trong cung mấy năm nay, hắn đã sớm nghe nói có vài quan nhỏ vì muốn móc nối với trong cung mà sẽ đưa nữ nhi nhà mình vào làm nữ quan; cũng có vài phi tần, Thái phi cô đơn lâu ngày hoặc mới vừa mất hài tử sẽ triệu một ít nữ hài tử quan gia vào làm nữ quan để bầu bạn.
Nhưng cho dù loại nào, nói đến cùng đều là vào làm đồ chơi cho người ta tìm niềm vui. Nói khó nghe chút thì chẳng khác gì nuôi sủng vật cả. Lúc vui vẻ thì trêu chọc, không vui vẻ thì muốn đánh muốn chửi, trong nhà còn có thể cản được chắc?
Mà Hi nhi, chỉ sợ còn thảm hơn tiểu cô nương nhà người khác một ít. Nàng là con tin, ai biết Thanh Tài nhân muốn dùng nàng để bắt bí hắn ta thế nào chứ?
Thẩm Thư nghĩ đến trong lòng hốt hoảng, khi tới gần nguyệt môn dưới chân lảo đảo một cái. Tầm mắt vừa nhấc, bỗng dưng chú ý tới có người đang từ nhà chính ra ngoài, hắn lại theo bản năng né sang bên cạnh, trốn đến cạnh cửa thấp thỏm yên tĩnh xem.
Vì thế hắn nhìn thấy Thẩm Hi ngã trên mặt đất, Thanh Tài nhân bước nhanh lên ngồi xổm người xuống đỡ nàng.
"Đã nói với ngươi đi chậm một chút, chạy cái gì mà chạy? Làm điểm tâm cho ngươi, ta còn có thể không cho ngươi ăn chắc?" Cố Thanh Sương vừa nói vừa bế nàng lên, nhìn xem đôi tay bị trầy của nàng rồi lại nói: "Được rồi, bôi thuốc trước đi. Điểm tâm từ từ lại ăn. Ngươi thế này đúng là "vội ăn đậu hũ không hết nóng"."
Nói xong ôm nàng quay về phòng, Thẩm Hi cũng cúi đầu nhìn tay mình, tủi thân không ngừng khụt khịt.
Cạnh nguyệt môn, Thẩm Thư ngơ ngẩn thở phào nhẹ nhõm. Vệ Bẩm im hơi lặng tiếng nhìn hắn ta một cái lại nhìn trong viện, chỉ cười nói: "Ôi... Đại nhân đến thật ra rất đúng lúc, xem vết thương cho Hi nhi đi."
Thẩm Thư lại ngẩn ra một lát, mới đột nhiên hoàn hồn, vội gật đầu: "Được... Được."
Bên trong nhà chính, Cố Thanh Sương vừa nghe cung nhân bẩm "Thẩm thái y tới" đã thấy hai tròng mắt Thẩm Hi sáng ngời, cũng ngừng khóc, trông mong nhìn về phía nàng.
Nàng cười cười: "Đi đi. Điểm tâm sẽ để phần ngươi, lát nữa trở về ăn."
Thẩm Hi gật gật đầu, tụt khỏi trà tháp qua loa phúc thân với nàng một cái rồi đi ra ngoài tìm thúc thúc. Cố Thanh Sương nhìn theo nàng đi ra ngoài, thầm nghĩ cũng coi như trời xanh giúp đỡ.
Nàng đối xử với Thẩm Hi không tệ. Thứ nhất là thật sự không cần làm khó tiểu nha đầu như vậy, thứ hai bên người
thêm tiểu hài tử như vậy cũng có chút thú vị. Nhưng cũng có một mức độ nhất định, ngày thường ăn, mặc, ở, đi lại của Hi nhi đúng là nàng chú ý, nhưng cũng không hay cho Hi nhi chơi đùa ở trong sân như thế này, để người ngoài gặp được thì không ra gì.
Hôm nay có chuyện này, là bởi vì nàng biết Thẩm Thư quay lại Thái Y viện làm việc. Nàng cảm thấy hắn ta nhất định sẽ đến, lúc này mới sớm sai Vệ Bẩm và Tiểu Lộc Tử đi ra ngoài.
Hai người xa xa nhìn thấy hắn ta ở trên đường cung, Tiểu Lộc Tử lập tức quay về trước báo tin, Vệ Bẩm thì như ngẫu nhiên gặp được cùng hắn ta trở về.
Nàng vốn muốn khi hắn ta tới sẽ nhìn thấy Thẩm Hi chơi ở trong sân rồi lại vào phòng nàng dùng điểm tâm. Không ngờ tiểu nha đầu thèm ăn đến vậy, chạy vội chạy vàng thành ra té ngã. Nàng đơn giản thuận nước đẩy thuyền, chăm sóc Thẩm Hi cho hắn ta xem.
Bên người có thái y trung tâm, đối với phi tần mà nói là chuyện cực kì quan trọng. Nàng cần người này thật sự trung thành mới được.
Lại qua hai ngày, cuối cùng vụ án của Quý phi lại có động tĩnh, không phải hạ chỉ định ra kết cục của Quý phi mà là vì Trang Thái phi tiến cung.
Trang Thái phi xuất thân không cao, thời trẻ là vì cậy vào Thái hậu mới được Phi vị. Đợi đến lúc tiên đế băng hà, bà ta được tôn là Thái phi, lúc đầu ở trong cung dưỡng lão. Hai năm trước bởi vì chuyện Nam Cung Mẫn, bà ta biết được Thái hậu không vui bèn thỉnh chỉ ra cung an dưỡng. Thái hậu chuẩn cho bà ta một tòa nhà ở trong hoàng thành.
Hiện tại trong Di Ninh cung, cung nhân đều bị đuổi ra ngoài. Nữ nhân hiện giờ cũng coi như xếp hàng tôn quý nhất ở khắp thiên hạ đang quỳ gối trong điện, khóc đến không thành tiếng: "Thái hậu nương nương, thần thiếp vô phúc, không thể sinh hạ một đứa con, nhiều năm như vậy cũng... Cũng chỉ có A Mẫn xem như để nhớ thương. Hiện giờ là nàng hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn bực này. Vị trí Quý phi kia nàng không xứng, cũng không xứng ở lại hậu cung, nhưng cầu... Nhưng cầu Thái hậu nương nương tha nàng một mạng. Để thần thiếp mang nàng đi thôi... Thần thiếp nhất định sẽ trông nàng thật kỹ... Tuyệt đối không để nàng lại làm sai..."
Thái hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, vì phiền lòng mà nhíu chặt mày. Nhưng nếu nói không hề xao động chút nào thì cũng không đúng.
Hiện giờ hậu cung gió tanh mưa máu không ngừng, đồng lứa các bà cũng không có gì tốt lành hơn. Các Hoàng tử càng chém giết lợi hại hơn sau khi thành niên.
Hiện giờ còn có thể sống sót, lăn lộn đến vị trí Thái phi cũng không dễ dàng gì. Nói thật ra, đến lúc này, số tuổi này, mọi người năm xưa là địch thủ đều có thể ngồi xuống than thở quá khứ, huống chi là người vẫn luôn có quan hệ cũng không tệ lắm?
Thái hậu trầm mặc thở dài: "Người làm phi tần, nào có đạo lý ra bên ngoài ở? Ai gia có thể không giết nàng ta, đưa vào lãnh cung cho dễ chăm sóc. Đảm bảo đời này nàng ta không lo cơm áo. Nhưng chuyện đi theo ngươi ra ngoài, ngươi không cần nói thêm nữa. Cái này không hợp quy củ."
Trang Thái phi lết đầu gối lên vài bước: "Thái hậu! Thần thiếp cho tới nay cũng chỉ ở trong hoàng thành, nếu A Mẫn... ở cùng thần thiếp, thần thiếp càng không rời hoàng thành một bước, sẽ không để nàng nhìn thấy người ngoài! Lãnh cung kia... Ngài cũng ở trong cung nhiều năm như vậy, phi tần như A Mẫn vào lãnh cung, nào còn có đường sống chứ!"
Nói tới đây, Trang Thái phi đã khóc đến không thở nổi.
Bà ta nói ra lời này thật ra đã nói đến mấu chốt. Đều là yêu tinh ngàn năm, đừng ai giả bộ không rõ ràng lắm tình hình trong cung.
Mấy năm trước Nam Cung Mẫn gây thù chuốc oán khắp nơi ở trong cung. Một khi vào lãnh cung, Vinh Phi, Tình Phi... Hoặc bất kỳ một phi tần nào có oán với nàng ta, đều có khả năng làm nàng ta chết không minh bạch.
Đến lúc đó mạng không còn, áo cơm không lo còn có ích lợi gì?
Sắc mặt Thái hậu xanh mét, thở mạnh một hơi.
Bà ta không muốn làm Trang Thái phi đau lòng nhưng cũng không muốn mở miệng.
Không muốn mở miệng cũng không phải vì xã giao gì. Nếu thật để bà ta quyết định thì đều bị phế hết, cho dù tái giá cũng không liên quan chuyện của bà ta. Bà ta sợ đầu óc Nam Cung Mẫn thật không hiểu rõ lại dã tâm ùn ùn, đi theo Trang Thái phi ra ngoài sẽ nảy sinh ý niệm khác, đến lúc đó lại ầm ĩ ra sóng gió.
Thái hậu lạnh mặt không muốn đồng ý, nhưng vừa nhìn lại thấy mặt Trang Thái phi đầy nước mắt.
Bà ta còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên thấy Trang Thái phi. Trang Thái phi vốn là người bên tú phòng Thượng Phục cục, bởi vì dung mạo đẹp, tay nghề lại tinh xảo nên lọt vào mắt tiên đế.
Ngày thứ hai được lâm hạnh, bà ta đến Tê Phượng cung dập đầu vấn an, khi nói chuyện mí mắt cũng không dám nâng một chút, châu thoa trên đầu vì bà ta căng thẳng mà rung dữ dội. Đợi đến khi Thái hậu để cung nữ lấy đồ thưởng cho bà ta, cô nương từ trước đến giờ chưa được thấy đồ tốt mới không nhịn được hơi nâng mắt, mang theo ba phần co quắp hai phần tò mò, nhìn đồ vật cung nữ trình tới.
Chớp mắt đã vài chục năm, hai người đều già rồi, hai bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm. Trang Thái phi cũng đã không còn vì chút ban thưởng kia mà tò mò, nhưng trong lòng Thái hậu biết cuộc sống của bà ta vẫn khổ.
Phần khổ này, không phải bởi vì ăn mặc mà bởi vì thứ nữ nhân trong cung có thể ký thác nhớ nhung quá ít. Một lòng không có chỗ dựa vào, cũng chỉ có thể ngẩn ngơ qua ngày.
Mấy năm trước, Dục Thái phi chính là như vậy mà mất. Nữ nhi bà ta xuất giá, mới hai năm rực rỡ đã vì khó sinh mà chết, hài tử cũng không sống được. Trong lòng Dục Thái phi lập tức mất đi trụ cột, chỉ ba năm sau cũng đi theo.
Thái hậu nhớ lại chuyện cũ, trong lòng rốt cuộc buông lỏng, thở dài: "Ta có thể theo ý ngươi. Nhưng ngươi phải biết rằng, ta đây là vì ngươi, không phải vì nàng ta. Hôm nay ta lập ra quy củ, ngươi không được làm trái. Nếu không ta đành phải ban cho nàng ta ba thước lụa trắng."
Trang Thái phi vội vàng lau nước mắt, cúi đầu bái: "Thần thiếp không dám làm trái."
Thái hậu cân nhắc chậm rãi nói: "Viện của ngươi đủ lớn, ba nhà sau cùng ở sườn tây có thể cho nàng ta ở. Nhưng trừ bỏ ba nhà này, nàng ta không được đi đâu cả. Cho dù các ngươi gặp nhau, cũng chỉ cho ngươi đi xem nàng ta, không thể để nàng ta ra gặp ngươi."
Đây là Nam Cung Mẫn đi tản bộ trong hoa viên cũng không được. Hơn nửa đời sau, mấy chục năm, đều chỉ có thể ở trong ba gian nhà sau kia.
Nhưng đây đã là kết quả khó được, Trang Thái phi vội vàng đồng ý: "Thần thiếp tuân chỉ."
"Càng đừng nghĩ mang theo nàng ta gặp Hoàng thượng." Trên mặt Thái hậu càng thêm nghiêm nghị: "Cho dù lúc nào, dù là chuyện gì, đừng nghĩ vì nàng ta mở miệng cầu Hoàng thượng đi thăm nàng ta. Cho dù nàng ta bị bệnh chết, mong ước lúc lâm chung, ngươi cũng không thể mềm lòng. Nếu ngươi làm chuyện hồ đồ, ta sẽ cho cao nhân làm phép sau khi nàng ta chết, để nàng ta vĩnh viễn không được siêu sinh!"
"Thái hậu..." Trang Thái phi hơi luống cuống, cuối cùng vẫn dập đầu: "Thần thiếp ghi nhớ."
"Nếu nàng ta có chuyện gì nhất định đòi trong cung trợ giúp." Thái hậu dừng một chút: "Chuyện ăn mặc chi phí cũng được, truyền thái y cũng thế, chỉ cho phép ngươi tới Di Ninh cung bẩm báo, không được đi quấy nhiễu Hoàng thượng. Dám để cho chuyện của nàng ta xuất hiện ở lỗ tai Hoàng thượng, nàng ta sẽ chết không toàn thây."
"Thần thiếp hiểu rồi!" Trang Thái phi dập đầu thật mạnh.
Bà ta biết, đây là Thái hậu cực kỳ hận Nam Cung Mẫn. Vì giữ mạng cho Nam Cung Mẫn, mỗi một câu một chữ của Thái hậu, bà ta đều chỉ có thể làm theo.
Như thế, buổi tối ngày hôm đó, Thái hậu cho người đi mời Hoàng đế tới Di Ninh cung. Sáng sớm hôm sau, Tử Thần điện truyền ý chỉ phế Quý phi vị của Nam Cung thị, hàng vị thứ dân, Trang Thái phi quản thúc.
Mặt khác, niêm phong Phương Tín cung, Cố Thanh Sương dời về Hiệt Tú các của Tuế Triêu cung.
Ý chỉ ban xuống, nhóm cung tần ít nhiều có chút ngoài ý muốn. Có người cảm thấy thật sự quá hời cho Nam Cung Mẫn, cắn răng nói: "Có Thái phi chống lưng cũng thật tốt"; cũng có người cảm thấy như vậy cũng không tồi, tốt xấu gì cũng để trong lòng Hoàng thượng thoải mái chút. Lúc này mới có thể mau chóng hạ chỉ, nếu không lại kéo xuống nữa, có khi còn đêm dài lắm mộng.
Lại qua hai ngày, ý chỉ đại phong lục cung cũng giáng xuống.
Cung tần địa vị cao, chỉ có chủ vị Trương Tiệp dư của Tuế Triêu cung tấn lên nhị phẩm Thục nghi.
Tiếp đó, Uyển Tần tấn đến Tiệp dư, từ đây cũng là cung tần chủ vị, dời từ Hoa Nhan cung của Lam Phi sang cung mới. Cố Thanh Sương từ ngũ phẩm Tài nhân tấn đến từ tứ phẩm Tần, sửa phong hào chữ "Nhu".
Phương Thục nhân tấn Quý nhân, ban phong hào "Duyệt".
Mặt khác còn có vài vị tiến cung cùng Cố Thanh Sương cũng đều được tấn phong: Liễu Hiền nghi tấn Tuyên Nghi, ban phong hào "Đoan"; Lục Bảo lâm tấn Hiền Nghi, Xà Sung y, Ngô Lương sử đều tấn Bảo lâm, chỉ có Dĩnh Sung Y ban đầu làm thánh nhan tức giận là không ai nói đến.
Trừ cái này ra, còn có một ít người ở trong cung không có tiếng gió gì cũng được phong, ví dụ như mẹ đẻ Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử là Hòa Tần và Ninh Quý nhân đều tấn chính tứ phẩm Dung hoa. Trừ Nam Cung thị và Dĩnh Sung Y ra, có thể nói là toàn cung vui mừng.
"Vui mừng" như vậy qua Trung thu kéo dài tới tết Trùng dương. Theo thời tiết lạnh dần, Hoàng đế nặng nề đã lâu rốt cuộc cũng hòa hoãn lại một chút, ở ngày kế Trùng dương lại vào hậu cung.
Lúc hắn đi vào Hiệt Tú các, Cố Thanh Sương đang chỉ Thẩm Hi nhận mặt chữ. Từ trước hắn chưa từng thấy Thẩm Hi, tình cảnh này làm hắn ngẩn ra.
Khóe mắt của nàng đã sớm liếc thấy thân hình hắn nhưng chỉ làm như không phát hiện, vẫn chỉ nhìn sách, đôi mắt loáng thoáng có chút ảm đạm.
Nàng muốn hắn suy nghĩ, nếu đứa nhỏ của nàng bình an sinh ra, qua mấy năm, nàng cũng sẽ cùng đứa nhỏ đọc sách như vậy.