Edit: Thảo Hoàng Quý phiBeta: Vân PhiChạng vạng tối hôm đó, Hoàng đế không lật thẻ bài. Quả thật hắn vốn không phải ngày nào cũng quấn quýt si mê hậu cung, nhưng ba tối liên tiếp đều ở lại chỗ Tình Phi, hôm nay đột nhiên không đi, nhìn có vẻ ý vị sâu xa.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Sương chuẩn bị mấy món điểm tâm, sau giờ ngọ không có việc gì bèn đi đến Thanh Lương điện. Đúng lúc mấy ngày nay chính sự cũng không bận rộn, thấy nàng đến, hắn trực tiếp rời bàn sách, nếm thử điểm tâm nàng mang đến. Một đĩa bánh mứt táo đặt ở giữa, hắn cầm lấy thử một miếng, tập trung tinh thần: "Mứt táo hiếm khi được tươi mới, khoan khoái như vậy."
Cố Thanh Sương cũng vừa cầm miếng bánh lên ăn, vừa cười nói: "Đây là tay nghề của Thục Sung y. Nếu không phải ngày ấy tình cờ đến chỗ nàng ấy ngồi chơi, thần thiếp cũng không biết nàng ấy còn biết làm cái này."
Tất nhiên hắn vừa nghe đã hiểu, mày hơi nhíu: "Dùng cách khác để bảo trẫm đi gặp nàng ấy, trẫm ở bên cạnh nàng nhiều một chút không tốt à?"
"Sẽ có thời điểm bất tiện..." Nàng thẹn thùng cúi đầu, giọng nói cũng thấp xuống: "Ngày nguyệt sự thần thiếp không thể cùng Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp vẫn luôn băn khoăn."
"Cái đó thì có là gì." Hắn cười một tiếng, tay dính điểm tâm ác ý chạm vào chóp mũi nàng: "Trẫm cũng chẳng phải quỷ háo sắc, một mực phải mây mưa mỗi ngày."
Nàng khó chịu trừng mắt nhìn hắn, nhưng không nói gì. Hắn cũng không hề nhiều lời, nhưng mấy ngày sau lúc nàng tới nguyệt sự, rốt cuộc hắn vẫn đi thăm Thục Sung y.
Gần đây A Thi ngày càng hiểu ý nàng nhưng ở vấn đề này, nàng ấy lại có chút khó hiểu, thừa dịp bốn bề vắng lặng, mày nhíu lại: "Đứng ngoài quan tâm một chút là được rồi, loại chuyện này, cớ gì tỷ tỷ phải đẩy Hoàng thượng đi? Dù sao Hoàng thượng cũng không thích nàng ấy. Tỷ tỷ còn nhắc lại lần nữa, sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng không vui."
"Ta hiểu rõ." Cố Thanh Sương thản nhiên cười, kéo nàng ấy ngồi xuống: "Lúc trước chẳng qua là tỏ ra hiền huệ thôi, nhưng mấy ngày nay thật sự có chút đặc thù nên ta mới nhắc lại lần nữa. Ta có nguyệt sự không thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng đi nơi đó, còn hơn để Tình Phì chui vào chỗ trống, đúng không?"
Tính tới tính lui, Hoàng đế đã 6 ngày không đi gặp Tình Phi. Bởi vì trước đó Tình Phi đang thịnh sủng, giờ đột nhiên bị lạnh nhạt, trong cung rất nhanh đã có người đàm tiếu, bọn họ đều cảm thấy hẳn là có nguyên nhân gì đó.
Đương nhiên, chuyện này cũng chưa thể nào quật ngã Tình Phi. Nhưng vào điểm mấu chốt này, nếu nàng có thể giữ chân Hoàng thượng ở bên này mấy ngày, làm lời đàm tiếu ngày càng nổi lên dữ dội hơn, tóm lại không có gì không tốt.
Không nói gì khác, kể cả chỉ bán cái nhân tình cho Hòa Dung hoa thôi cũng đáng. Dù sao cũng là mẹ đẻ của Hoàng trưởng từ, cho dù nàng ấy không được nuôi đứa nhỏ thì một đời vinh hoa chắc chắn không thể thiếu.
Cứ vậy lại qua hai ngày, Tình Phi không kìm nén được.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Sương lại đến Thanh Lương điện hầu thánh giá, khi cách một khoảng, xa xa nàng nhìn thấy Tình Phi đang chờ bên ngoài, bước chân bất giác ngừng lại. Hai người các nàng đều được ban đặc ân, ngày thường vào điện không cần thông báo. Trừ khi có triều thần nghị sự, lúc ấy sẽ có cung nhân bên ngoài chặn các nàng lại, nếu không trước nay đều trực tiếp đi vào là được.
Vì thế, nàng thường cố ý tránh né, nếu nghe nói Tình Phi đang ở trong điện, nàng sẽ không đi vào. Tình Phi lại làm ngược lại, thường thường kể cả có nghe nói nàng đang ở trong điện, nàng ta cũng không thèm để ý, vui vẻ đi vào cùng nàng ra vẻ tỷ muội tình thâm.
Mà cho dù nàng và Tình Phi không hợp nhau cũng sẽ không ầm ĩ trước mặt Thánh giá. Tuy trước mặt các phi tần đã không thèm che giấu nhưng trước mặt thánh thượng, bọn họ vẫn tiếp tục giả bộ. Tình Phi cố ý diễn như vậy, nàng cũng chỉ có thể tiếp chiêu.
Ngay lập tức, Cố Thanh Sương cũng nở ra nụ cười, đi đến gần, hành lễ với Tình Phi: "Tình Phi nương nương mạnh khỏe."
Giữa mày Tình Phi giật giật, nhưng đợi đến khi nàng ta quay người nhìn về phía nàng thì tươi cười trên mặt đã như gió xuân: "Nhu muội muội cũng tới, hôm nay hình như không đúng dịp lắm."
Cố Thanh Sương hơi giật mình: "Sao vậy? Hoàng thượng đang nghị sự sao?"
"Thật ra không phải." Tình Phi lắc đầu: "Chỉ là nghe nói hình như tâm trạng Hoàng thượng không tốt, lúc này không muốn gặp ai. Bổn cung định chờ một chút, nếu lát nữa Hoàng thượng đồng ý gặp thì sẽ đi vào khuyên giải một chút. Nếu ngài vẫn không muốn gặp thì ta sẽ trở về."
"Thì ra là như vậy." Mặt Cố Thanh Sương lộ vẻ suy tư, lại nhu hòa cười nói: "Thần thiếp không biết khuyên giải an ủi người khác như nương nương, đành xin phép đi về trước. Chỗ điểm tâm này đang định đưa vào, lát nữa mời nương nương và Hoàng thượng nếm thử."
Nàng vừa nói vừa nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Vệ Bẩm. Tình Phi quét mắt, tươi cười rộng rãi: "Muội muội hiền huệ."
Cố Thanh Sương gật đầu, tiến lên giao hộp đồ ăn cho hoạn quan canh giữ ở cửa đại điện. Lúc đó nàng thật sự không định cùng chờ với Tình Phi, đưa hộp đồ ăn xong liền quay người rời đi.
Nhưng vừa mới đi được khoảng hai chục bước, hoạn quan kia lại bước nhanh đuổi theo, gọi nàng từ phía sau: "Tiệp dư nương nương dừng bước."
Cố Thanh Sương nghỉ chân, nghiêng đầu qua nhìn. Hoạn quan kia chắp tay: "Hoàng thượng mời người đi vào, nói Ngự Thiện phòng mới chế ra món tuyết anh đào, người không tới ăn sẽ chảy mất."
Chỉ một chớp mắt kia cũng đủ để Cố Thanh Sương hiểu ý của hắn.
Hắn đang cố ý tỏ thái độ với Tình Phi. Nghĩ đến cũng phải, trước giờ Tình Phi cũng coi như thịnh sủng không suy, hắn chợt không gặp nàng ta mấy ngày như vậy, nàng ta cũng chưa chắc có thể nhận ra điều gì.
Hắn đã có ý răn đe thì phải chỉ rõ ra mới phải.
Tất nhiên nàng phải phối hợp với hắn.
Vẻ mặt Cố Thanh Sương ôn hòa, gật đầu với hoạn quan kia: "Bổn cung không biết Hoàng thượng đang đợi, lại phiền công công đi một chuyến này."
Hoạn quan tươi cười: "Chỉ có vài bước chân, nương nương khách sáo rồi." Dứt lời, hắn duỗi tay dẫn đường, mời nàng vào điện. Cố Thanh Sương bước đi nhẹ nhàng, khi đi qua bên cạnh Tình Phi lại hành lễ nhún người. Khi đứng dậy, nàng khẽ nâng mặt, quả nhiên thấy sắc mặt Tình Phi trắng đi vài phần.
Đợi đến khi nàng bước qua bậc cửa, cửa điện khép lại sau lưng, Tình Phi và không khí nắng nóng oi bức bị ngăn cách ở bên ngoài. Lại vào nội điện, nàng liếc mắt một cái thấy Hoàng đế đang đi dạo trong điện. Thấy nàng tiến vào, hắn chỉ tay vào bên kia bàn trà: "Tới rồi, nếm thử xem."
Cố Thanh Sương mỉm cười đi qua, chỉ thấy trên bàn đặt một chén thủy tinh nhỏ màu vàng, trong chén là vụn băng đỏ thắm, tỏa ra từng luồng khí lạnh, nhìn thật mát mẻ giải nhiệt.
Nàng vừa bưng lên vừa cười hỏi: "Chỉ có một chén này thôi ạ?"
Hắn
cười: "Nếu nàng thích, tất nhiên còn nữa, sao lại hỏi như vậy?"
Nàng lộ vẻ ngạc nhiên: "Một mình thần thiếp ăn chén này, sợ là sau khi Tình Phi biết được sẽ không khỏi xấu hổ. Nếu còn nữa, sao không mời Tình Phi nương nương vào?" Những lời này nói thẳng ra khiến hắn dở khóc dở cười, cười xùy một tiếng, nhíu mày nhìn nàng: "Nàng đang mơ tưởng à?"
Cố Thanh Sương cau mày: "Sao lại là mơ tưởng?"
Hắn nói: "Nàng cảm thấy trong cung thiếu băng hay là thiếu anh đào?"
"...Tất nhiên không thiếu gì." Nàng chép môi: "Nhưng nếu không phải vì điều này, vậy chắc chắn là có nguyên nhân khác?"
Tiêu Trí bất đắc dĩ cười nhạt, đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng rồi ngồi xuống.
Nguyên nhân trong đó hắn không muốn nhiều lời, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn lại cảm thấy không ngại giải thích một chút.
Tiểu ni cô này luôn một lòng hướng về hắn. Hạ Thanh Yến gây chuyện, nàng cũng không nói hai lời, dám đâm chính mình một trâm. Nếu chút chuyện này hắn cũng muốn giấu nàng, nàng lại thích miên man suy nghĩ như vậy, sợ là sẽ khổ sở.
Huống hồ, cũng không phải chuyện gì không thể cho nàng biết.
Hắn bèn nói thẳng: "Tình Phi mưu đồ với Hoàng trưởng tử, trẫm cho nàng ta biết nặng nhẹ."
"Mưu đồ với Hoàng trưởng tử?" Cố Thanh Sương hỏi lại, suy nghĩ một lát mới hiểu ra vài phần: "Là vì đưa cho Hoàng trưởng tử những quần áo đó?"
Hoàng đế gật đầu.
Cố Thanh Sương nhíu mày: "Có phải Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi không, có lẽ Tình Phi nương nương chỉ có ý tốt..."
Nàng vừa nói đến đây, hắn đưa tay múc một miếng đá bào từ trong chén, đưa đến bên miệng nàng.
Đá bào lạnh như băng vừa chạm đến khóe miệng Cố Thanh Sương, nàng tự nhiên ngừng lời, há miệng ăn miếng tuyết anh đào kia.
Hắn nhìn dáng vẻ nàng ngậm một miếng đá bào nói không thành lời, cười nhạt: "Nàng ăn đi. Việc này trẫm hiểu rõ, nàng cũng đừng quản."
Nàng làm như không vui lắm với lời này của hắn, ăn vào trong miệng, cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Hắn thấy vậy càng buồn cười: "Tiến cung đã hơn một năm cũng không thấy tiến bộ, còn có mặt mũi mất hứng."
Nàng nhíu mày: "Ai nói thần thiếp không tiến bộ."
Hắn cười khẽ: "Còn không phải à?"
Hắn chỉ cảm thấy cả cung này chỉ có nàng là tâm tính tốt thật sự, gặp chuyện cũng luôn muốn nghĩ tốt cho người khác.
Ban đầu đã đành, dù sao cũng từng là người tu Phật, hắn chỉ cho rằng nàng còn đang một lòng hướng thiện.
Nhưng sau đó lại có chuyện của Nam Cung Mẫn. Nam Cung Mẫn ra tay hãm hại nàng, nàng còn nói chuyện thay nàng ta, nói Nam Cung Mẫn chỉ là để ý hắn, lòng sinh ghen ghét cũng là chuyện thường tình... Hậu cung sao lại có người như nàng chứ.
Tiếp sau đó, Nam Cung Mẫn lại hãm hại nàng, thậm chí làm nàng mất đi đứa nhỏ.
Nhưng chuyện tới hiện giờ, nàng vẫn sẵn lòng cảm thấy người khác đều tốt.
Nhớ ăn không nhớ đánh, tuổi lớn nhưng trí nhớ không dài, kể ra cũng chỉ có mình nàng như vậy.
Ngoài điện, Tình Phi ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng xoay người rời đi. Trên đường trở về, cảm giác mất mát đè ép hồi lâu, ở một giây kia biến thành phẫn nộ, khơi dậy cơn giận dữ trong nàng ta.
Sao có thể như vậy? Nàng còn nhớ rõ khi mình mới tiến cung nổi bật không ai sánh bằng. Khi đó Lam Phi căn bản còn chưa ở Phi vị, tuy Vinh Phi và nàng địa vị tương đương nhưng nàng ta cũng chẳng thể ganh đua cao thấp với nàng, gặp mặt luôn là khách sáo.
Hiện giờ thì hay rồi, trước đó có Nam Cung Mẫn, tiến cung mấy tháng đã lên đến Quý phi, ngồi trên đầu nàng. Nhưng vì tình cảm thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, vậy cũng đành.
Hiện giờ tại sao một Tiệp dư nho nhỏ cũng có thể chắn đằng trước nàng?
Tình Phi mang khuôn mặt u ám trở về chỗ ở, cho đến ngày hôm sau vẫn chưa thể hòa hoãn lại.
Hôm nay nàng vốn hẹn mấy phi tần quen biết cùng nhau đi ngắm hoa, kết quả bởi vì sắc mặt của nàng, mấy người người nào người nấy không ai cười nổi.
Các nàng ít nhiều cũng đều biết xích mích hôm qua ở Thanh Lương điện, một đám đều muốn khuyên nhưng lại không ai dám mở lời. Mấy người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Minh Tần có quan hệ họ hàng với Tình Phi mở lời trước: "Tỷ tỷ đừng nóng giận... Nhu Tiệp dư kia cũng chỉ là nhất thời vẻ vang thôi, vui vẻ không được mấy ngày. Trước nay Hoàng thượng là người niệm tình cũ, dù thế nào trong lòng Hoàng thượng, tỷ tỷ cũng có sức nặng hơn."
Tình Phi liếc nhìn nàng ta một cái, cười khẽ ra họng: "Niệm tình cũ? Bàn về cũ, ngươi còn hơn xa nàng ta. Sao nàng ta vào cung chưa đến một năm đã thăng đến Tiệp dư chủ vị nương nương, mà ngươi còn phải cùng bổn cung ở nơi này?"
Minh Tần nghẹn lời, ngượng ngùng ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Như Quý nhân ngồi bên cạnh nói: "Thần thiếp lại cảm thấy Minh Tần tỷ tỷ nghĩ tích cực quá rồi, ta không thể thiếu cảnh giác như vậy."
Mấy người đều nhìn nàng ta, nàng ta nhíu mày thở dài: "Chỉ một mình Nhu Tiệp dư đã đành, còn mấy người khác thân thiết với nàng ta, cơ hội gặp Hoàng thượng không nhiều bằng chúng ta, cũng không đáng ngại. Nhưng Đoan Quý nhân đó... Nhìn có vẻ cũng hợp ý Hoàng thượng. Nếu về sau lại sinh Hoàng tử, cho dù mang đứa nhỏ đến chỗ Thái phi nuôi, nàng ta cũng vẫn là một mối họa."
Lời này nói ra, trong điện đều yên tĩnh.
Vẻ mặt Tình Phi trở nên mất tự nhiên, nhấp ngụm trà: "Ngươi biết mà, bổn cung không muốn tính kế lũ trẻ."