Cung Khuyết Có Giai Nhân

Dò tìm từng bước


trước sau

Edit: Minh Uyển nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Hoàng đế kiên nhẫn dỗ dành, thật lâu sau Cố Thanh Sương mới có thể bình tĩnh trở lại. Khi tâm tình đã dịu đi, nàng hơi xấu hổ mà đẩy hắn ra: "Thần thiếp không sao, Hoàng thượng mau vào thăm Đoan Quý nhân..."

"Nàng đứng lên đi." Hắn dùng sức ôm lấy nàng, đỡ nàng ngồi lên ghế, rồi nhìn A Thi: "Chăm nom Tiệp dư cẩn thận, có gì không ổn thì vào báo với trẫm."

A Thi phúc thân đáp lời.

Y duỗi tay lau nước mắt cho Cố Thanh Sương rồi đi vào trong.

Bên ngoài phòng, Vinh Phi cũng an ủi Cố Thanh Sương một phen để nàng bình tĩnh lại trước, nói rằng cái thai của Đoan Quý nhân luôn vô cùng ổn định, chắc không có gì nguy hiểm, mẫu tử sẽ được bình an vô sự.

Cố Thanh Sương khóc nức nở: "Thần thiếp xin được tới chùa Thiên Phúc cầu nguyện... Nếu Đoan Quý nhân bình an sinh hạ được đứa bé này, thần thiếp bằng lòng cả đời không có con."

"Im ngay!" Vinh Phi cau mày, liếc mắt nhìn nàng, tự định thần lại một chút: "Lời này sao có thể nói xằng bậy được? Muội và Đoan Quý nhân đều có phúc khí riêng, nữ nhân phải song toàn mới tốt, làm sao có thể một đổi một chứ!"

Cố Thanh Sương sụt sịt, vành mắt đỏ hoe, không nói nữa.

Vinh Phi sống trong hậu cung nhiều năm, lại chấp chưởng cung quyền, đương nhiên một vở tuồng thế kia không thể lừa được nàng ta. Chỉ nói hai ba câu, có lẽ nàng ta còn sẵn lòng xuôi theo. Nói thêm nữa, đoán chừng Vinh Phi không muốn nghe, nên dừng lại đúng lúc vẫn hơn.

Dù sao thì, những gì nàng nói chẳng qua là cho cung nhân ngự tiền đứng bên cạnh nghe thôi. Bọn họ nghe xong sẽ dễ dàng lọt vào tai Hoàng đế hơn nhưng mà nếu nói quá nhiều, đến khi truyền lời ít nhiều gây ra chút phiền phức.

Gần nửa canh giờ sau, Liễu Nhạn vẫn chưa tỉnh. Bên Tử Thần điện lại có triều thần chờ yết kiến nên Hoàng đế đành rời đi, còn căn dặn thái y trị liệu cho tốt.

Cố Thanh Sương thầm nghĩ, ngồi đây cũng chẳng giúp ích được gì bèn hành lễ với Vinh Phi rồi xin phép cáo lui. Trước đó, nàng còn gọi hoạn quan chưởng sự bên cạnh Liễu Nhạn đến và nói với hắn: "Nếu Quý nhân tỉnh dậy làm phiền ngươi nhanh chóng báo với ta một tiếng."

Hoạn quan nọ chắp tay: "Nương nương yên tâm, nô tài đã biết."

Cố Thanh Sương lúc này đã trở về cung, đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại.

Khi màn đêm buông xuống mới xem như có chút tin tức.

"Đoan Quý nhân đã tỉnh." A Thi vén mành, rảo bước vào điện bẩm báo. Cố Thanh Sương vốn không ngủ được, nghe thấy lập tức ngồi dậy: "Hoàng thượng cũng quay lại rồi ư?"

A Thi đến gần thấp giọng nói: "Người truyền tin nói, Đoan Quý nhân thấy sắc trời đã muộn không muốn quấy rầy Hoàng thượng nên chỉ báo một tiếng với Vinh Phi nương nương rằng bản thân đã ổn, xin Vinh Phi nương nương không cần lao lực rồi sai người qua chỗ của tỷ tỷ."

Đây là, Liễu Nhạn chỉ muốn gặp một mình nàng thôi.

"Giúp ta thay y phục đi." Cố Thanh Sương đứng dậy rời khỏi giường. A Thi lập tức gọi các cung nữ tiến vào.

Thăm bệnh vào giờ này không nhất thiết phải chú trọng việc ăn mặc, hãy còn bộ y phục mặc ban sáng, trang điểm nhẹ nhàng, gần một khắc đã ổn thỏa.

Lại mất thêm một khắc mới đến được Thư Đức cung. Bước vào phòng của Liễu Nhạn, Cố Thanh Sương thấy nàng ấy đang dựa vào gối mềm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cố Thanh Sương đi nhanh vài bước, ngồi xuống bên giường: "Thế nào rồi?"

Liễu Nhạn cụp mắt, vẻ mặt u ám: "Hoàng thượng đã hạ chỉ cấm túc Ngô Bảo lâm và Xà Bảo lâm, đồng thời cho Cung Chính ti điều tra nguyên nhân."

"Chuyện đó không quan trọng." Cố Thanh Sương nắm nhẹ tay nàng ấy: "Ta đang hỏi muội thấy cơ thể mình thế nào rồi?"

Liễu Nhạn ngước mắt lên, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Ta lại cho rằng bây giờ chuyện đó không quan trọng... Ta chỉ muốn tống kẻ đã hại ta xuống địa ngục!"

Cố Thanh Sương nghe được hết sức sững sờ. Liễu Nhạn luôn rất dịu dàng, bình thường Ngô Bảo lâm và Xà Bảo lâm xảy ra tranh chấp, nàng ấy cũng chẳng có hứng thú. Vì vậy hết lần này tới lần khác trốn đến chỗ Cố Thanh Sương cho yên tĩnh, bây giờ nói ra lời này giống như một con người khác vậy.

Cố Thanh Sương thở dài: "Muội đừng nghĩ nhiều nữa..."

"Nhu tỷ tỷ!" Liễu Nhạn nhìn nàng, trong mắt lộ rõ sự căm phẫn: "Ta hoài thai hơn năm tháng, đứa bé đã không còn nhỏ. Dùng thủ đoạn đó... Là một xác hai mạng, cũng chưa biết kẻ nào ra tay!". Vừa nói nàng vừa trở tay, siết chặt tay Cố Thanh Sương: "Xin tỷ tỷ giúp ta!"

"Ta đương nhiên phải giúp muội." Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Nếu không định giúp muội, ta còn đến đây làm gì chứ? Chỉ là đứa bé còn trong bụng, muội kích động như vậy có hại lắm. Trước tiên bình tĩnh lại, từ từ nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, đừng quá tức giận mà uất ức bản thân."

Nghe Cố Thanh Sương nói thế, vẻ mặt căng thẳng của Liễu Nhạn rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, dựa lưng vào gối, ép chính mình hít thở chậm lại. Ổn định tinh thần nhớ lại một lúc, nàng nói: "Tháng trước, thái y nói cái thai của ta rất khỏe, không cần ngày nào cũng nằm trên giường, nên đi dạo nhiều hơn mới tốt. Còn nói bình thường siêng năng vận động thì khi sinh nở sẽ không quá khó khăn."

"Ta nghe xong, cẩn thận làm theo. Ở hành cung mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo nửa canh giờ vào giờ Thìn... Chủ yếu là khi trời sập tối. Mấy ngày trước trở về cung, ta thấy thời tiết hơi lạnh bèn chuyển thành sau giờ Ngọ mới ra ngoài..."

Cố Thanh Sương hỏi tới: "Nhưng mà, ngày nào cũng tới Trúc viên à?"

"Phải..." Liễu Nhạn gật đầu: "Trúc viên là gần nhất, phong cảnh lại đẹp, đi dạo mệt mỏi thì quay về cũng nhanh hơn."

Cố Thanh Sương trầm ngâm: "Như vậy là có kẻ thăm dò hành tung, theo dõi muội."

Liễu Nhạn nôn nóng hỏi: "Là người của Thư Đức cung sao?"

"Chưa thể chắc chắn được, ngày thường các cung nhân làm việc ra vào cung thất là chuyện bình thường, rất khó khiến người ta hoài nghi." Tiếp theo Cố Thanh Sương lại hỏi: "Muội có trông thấy kẻ đó không?"

"Hắn ta chạy nhanh lắm..." Liễu Nhạn cắn môi suy tư hồi lâu: "Lúc ấy ta bị ngã rất đau, đầu óc choáng váng, chỉ thấy bóng lưng của một hoạn quan... Trông phẩm chất trang phục không cao, y phục thì... dường như hơi chật, dáng người cao lớn. Còn những cái khác ta không rõ lắm."

Cố Thanh Sương thán phục: "Trong tình thế cấp bách mà còn chú ý tới những chi tiết đó, thật không dễ." Nói xong nàng dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Ta sẽ báo việc này cho Cung Chính ti. Chuyện liên quan đến hoàng tự, bọn họ sẽ điều tra kỹ càng."

Liễu Nhạn cười mỉa mai: "Cung Chính ti chắc lại nhân nhượng mà thôi."

"Ừ, bọn họ đã quen dàn xếp ổn thỏa, chỉ mong sao chuyện lớn hóa nhỏ." Cố Thanh Sương mỉm cười, chậm rãi nói lý lẽ với nàng ấy: "Nhưng người bị bọn họ điều tra ra án tội danh lên chắc chắn phải có lý lẽ nào đó. Nếu chúng ta biết người kia là
ai sẽ dễ dàng tìm hiểu ngọn ngành, phỏng đoán được đại khái. Đến lúc đó, ta tạm thời nhớ món nợ này, ngày sau sẽ từ từ đòi lại cho muội."

Lúc này ánh mắt Liễu Nhạn mới sáng lên: "Thật sao?"

Rồi sau đó suy nghĩ mới nói tiếp: "Ta định xin Hoàng thượng ban chỉ cho mẫu thân vào cung chăm sóc mấy ngày, tỷ tỷ thấy có được không?"

"Tất nhiên có thể." Vẻ mặt Cố Thanh Sương hòa nhã: "Vốn dĩ hai tháng nữa mẫu thân muội mới được vào cung bạn giá. Giờ xảy ra chuyện này, có lẽ Hoàng thượng và Thái hậu sẽ thông cảm thôi."

Nghe Cố Thanh Sương nói vậy, trong lòng Liễu Nhạn dễ chịu hơn. Có điều Liễu Nhạn muốn mẫu thân tiến cung không phải chỉ để mẫu thân chăm sóc mình mà còn vì chuyện trước mắt.

Nhà nàng luôn ở tầng lớp đại trâm anh, đích thực là hào môn hiển quý. Trong gia đình như vậy thường có vô số thiếp thất. Thuở nhỏ nàng từng thấy mẫu thân tính toán các thiếp thất, cũng tò mò muốn học hỏi vài phần nhưng mẫu thân lại không chịu chỉ dạy cho nàng.

Tư tưởng mẫu thân rất thanh cao, luôn xem thường cách làm của các thiếp thất, cho rằng đó chỉ toàn là vài ba thủ đoạn hạ đẳng, mà nàng đường đường là đích nữ thế gia không nên biết những tâm tư dơ bẩn đó. Nhưng hiện tại nàng là phi tần của thiên tử, nói đến cùng vẫn là thiếp, hiểu rõ những mánh khóe đó mới có thể bảo toàn tánh mạng.

Nàng muốn mời mẫu thân vào nói chuyện đồng thời càng muốn xem mẫu thân nhìn nhận sự việc này ra sao. Quả thật, hiện nay Nhu Tiệp dư rất có bản lĩnh nhưng so với mẫu thân thì nàng ấy vẫn còn nhỏ quá.

Cố Thanh Sương ngồi lại trong phòng Liễu Nhạn một lúc rồi quay về Hoài Cẩn cung nhưng thức trắng cả đêm, không ngủ nổi.

Nàng liên tục nghĩ đi nghĩ lại về chuyện của Liễu Nhạn, đương nhiên người nghi ngờ trước tiên chính là Tình Phi. Rồi lại sợ thành kiến ban đầu này sẽ dẫn đến sai lầm, không thể bắt được kẻ đầu têu thật sự.

Ba ngày sau, mẫu thân của Liễu Nhạn phụng chỉ Thái hậu vào cung. Lại qua thêm một ngày nữa, cuộc điều tra của Cung Chính ti mới lần ra manh mối, bắt giữ một hoạn quan bên cạnh Xà Bảo lâm.

Tiểu Lộc Tử nghe ngóng một vòng, trở về bẩm báo: "Đoan Quý nhân quả là tinh tường... Hoạn quan nọ tên A Nhân, khoảng mười bảy mười tám tuổi, vừa vặn là thời điểm thân hình cao lớn. Vì y phục mùa thu năm nay chưa may xong phải mặc lại y phục năm trước nên hơi chật chội."

Cố Thanh Sương chùng xuống, hỏi: "Hắn ta nói thế nào?"

"Hắn khai là do Xà Bảo lâm chỉ thị." Tiểu Lộc Tử khom lưng: "Nói rằng xưa nay Xà Bảo lâm luôn đố kị, ban đầu chỉ đối phó với Ngô Bảo lâm, còn Đoan Quý nhân có phân vị cao hơn nên không dám trêu chọc. Nhưng mà, sau khi Đoan Quý nhân mang thai, Thái hậu và Hoàng thượng càng thêm xem trọng Quý nhân, thậm chí còn được cung tần chủ vị là Vinh Phi nương nương đặc biệt săn sóc nên nàng ta sinh ra oán hận với Quý nhân. Tình cờ phát hiện mỗi ngày Đoan Quý nhân đều tản bộ ở rừng trúc bèn phái người theo dõi, canh chừng lúc không có ai bên cạnh Đoan Quý nhân thì thừa cơ xuống tay."

"Lời khai này thật cặn kẽ." Cố Thanh Sương khẽ cười.

Chân tướng, nguyên nhân động thủ đều nằm hết trong đó, câu cuối cùng lại trùng khớp với lời Liễu Nhạn đã nói nàng nghe, khá là đáng tin cậy.

Đúng là trong cung luôn có tốt xấu lẫn lộn, có người thông minh nhưng cũng không hề thiếu kẻ ngu dốt, đúng thật sự là Xà Bảo lâm hay không cũng chưa biết được.

Tuy nhiên, nghi ngờ nhiều hơn vẫn luôn không sai.

Cố Thanh Sương hỏi hắn: "Xà Bảo lâm bị bắt giam chưa?"

"Đã áp giải rồi." Tiểu Lộc Tử trả lời: "Hai khắc trước Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Cung Chính ti. Tuy nhiên... suy cho cùng vẫn còn phân vị, Cung Chính ti e ngại cung quy nên không thể kiên quyết ra tay, nương nương muốn tự mình tới hỏi thăm sao?"

"Phương pháp tàn nhẫn không gây thương tích ở trong Cung Chính ti có rất nhiều." Cố Thanh Sương cười nhẹ: "Nào tới lượt ta thẩm vấn nàng ta chứ. Chuẩn bị kiệu, ta đi gặp A Nhân đó."

"Vâng." Tiểu Lộc Tử đáp ứng, bước nhanh ra ngoài. Đợi khi Cố Thanh Sương ra khỏi cửa Hoài Cẩn cung, bộ liễn đã chuẩn bị xong xuôi. Nàng ngồi trên bộ liễn, hai mắt khép hờ, cân nhắc đắn đo điều vướng mắc bên trong.

Sau khi đến Cung Chính ti, cung nhân đứng gác hỏi rõ lý do nàng tới đây rồi mới kính cẩn lễ phép mời nàng vào cửa chính. Bên trong cánh cửa vẫn tối tăm như cũ. Lúc đi ngang qua một gian hình phòng, Cố Thanh Sương trông thấy Xà Bảo lâm, hai tay nàng ta đang bị trói chặt và treo lên xà nhà, bàn chân hoàn toàn không chạm đất, thi thoảng mũi chân mới hơi đụng tới mặt đất một chút.

Tư thế này là khó chịu bậc nhất, nó cho người ta hy vọng nhỏ nhoi khiến họ liều mạng kéo căng cơ thể vì muốn một chút thoải mái. Thời gian lâu dài, nó còn tra tấn hơn so với bị treo cách xa mặt đất.

Khuôn mặt Xà Bảo lâm đã đầy nước mắt hoặc còn có mồ hôi trộn lẫn trong đó. Cố Thanh Sương trông thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng ta, trong lòng buông tiếng thở dài nhưng không dừng lại mà theo cung nhân tiến thẳng vào sâu bên trong.

Trong một nhà giam khác, tình cảnh của A Nhân còn thê thảm hơn nhiều. Hắn ta ngất xỉu trên mặt đất, bộ đồ tù thấm đẫm máu. Cố Thanh Sương đứng bên ngoài thờ ơ nhìn vào, hoạn quan canh cửa thấp giọng hỏi: "Nương nương, hay nô tài kêu hắn dậy?"

"Không cần." Cố Thanh Sương cất bước đi: "Áp giải hắn ta tới hình phòng."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện