Edit: Rine Hiền phiBeta: Vy PhiViệc này đoán chừng ai nghe xong đều cảm thấy lạ, Cố Thanh Sương cũng không cần giấu giếm, đúng lúc đêm đó Hoàng đế tới Tư Nhã điện, nàng trực tiếp hỏi xem lý do vì sao, quả nhiên Hoàng đế nói: "Chuyện túi thơm kia, Ninh Quý nhân không sạch sẽ."
Nàng thuận thế nói: "Nếu là việc làm của Ninh Quý nhân, vậy Tình Quý nhân là vô tội bị hại. Sao Hoàng thượng còn..."
Hắn ngồi xuống bên người nàng, nắm lấy tay nàng: "Tuy rằng trong chuyện này nàng ta vô tội nhưng cung nhân bên cạnh nàng ta còn thú nhận Thượng Nguyên năm ngoái bọn họ cố ý hại nàng nên mới xảy ra màn khôi hài với Hạ Thanh Yến. Lúc ấy nàng sốt cao không lùi, cửu tử nhất sinh, trẫm không thể bỏ qua."
Cố Thanh Sương cứng họng, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hay cho câu "Trẫm không thể bỏ qua". Hậu cung nhiều chuyện không thể lộ ra ánh sáng như vậy, có khi nào hắn từng để ý đến? Hiện giờ chỉ vì liên quan đến hoàng tự, hắn mới để bụng tra rõ ràng, sẵn tiện tra được một việc nhỏ không đáng kể gì, vậy mà cũng có thể bày ra vẻ thâm tình.
Chẳng qua trong chuyện giả vờ thâm tình này, nàng cũng không thể trách hắn, bởi vì chính nàng cũng rất am hiểu.
Cúi cúi đầu, Cố Thanh Sương cảm động đến rơi lệ: "Nhất thời thần thiếp cũng chưa nhớ tới chuyện đó... vậy mà Hoàng Thượng lại còn nhớ rõ."
Ánh mắt hắn sâu thẳm, than thở một tiếng: "Sau này trẫm sẽ không đi gặp nàng ta nữa, nàng yên tâm."
Cố Thanh Sương cười cười, trong ý cười chứa mấy phần cảm nhớ, cũng có mấy phần buồn bã, dáng vẻ chọc người động lòng.
Lời này của hắn, nàng thật sự tin tưởng. Không phải bởi vì hắn thâm tình với nàng tới mức nào, mà là vì Tình Quý nhân bị tố cáo tội danh như vậy, ấn tượng về nàng ta ở trong lòng hắn đã bị hủy. Nàng còn nhớ rõ biểu cảm thất vọng của hắn vào ngày bản cung khai được trình tới, dù một phần trong đó không phải là sự thật nhưng vẫn không thay đổi được sự thất vọng của hắn.
Phi tần trong cung nhiều như vậy, người nào làm hắn thất vọng thì đổi một người khác để sủng là được, hắn không cần vì bất kỳ ai mà hao tâm tổn sức.
Kể từ sau hôm đó, nàng chú ý hơn tới một người.
Như Quý nhân.
Cố Thanh Sương vẫn luôn không có quá nhiều ấn tượng với người này. Chỉ biết nàng ta và Tình Quý nhân xem như quan hệ tốt, nhưng vẫn luôn không quá được sủng, tính cách hình như cũng rất khiêm tốn, không trêu chọc thị phi gì, trong cung gần như không có phi tần nào mẫu thuẫn với nàng ta. Nàng ta cũng giống như vô số phi tần không được sủng khác, sinh hoạt hằng ngày có lẽ không coi là dư dả, nhưng tóm lại cũng sẽ không có ai muốn hại nàng ta.
Nhưng ngày hôm đó, khi Cố Thanh Sương đi cứu Tình Quý nhân ở chỗ Ninh Tiệp dư, Minh Tần bởi vì sợ hãi mà nói chuyện lúc trước Liễu Nhạn bị hại là do chiêu của Như Quý nhân.
Tình Quý nhân coi Cố Thanh Sương là địch, lập tức ngăn cản Minh Tần. Nhưng Cố Thanh Sương đã nghe được, cũng lưu ý đến chuyện này.
Nếu thật là như thế, sự việc lại khiến người ta phải suy nghĩ. Tình Phi, Minh Tần, Lăng Quý nhân, một đám đều mắc phải tội, Như Quý nhân lại toàn thân mà lui, việc này không bình thường.
Rốt cuộc nàng ta nhắm vào Liễu Nhạn hay là nhắm vào Tình Phi? Hoặc là muốn một hòn đá ném hai con chim?
Vì việc này, Cố Thanh Sương lần đầu tiên nhờ Liễu gia giúp đỡ, nhờ Liễu phu nhân lén tra xem nhà mẹ đẻ của Như Quý nhân có qua lại thân thiết với nhà của vị phi tần nào hay không, hoặc là trước đó đã từng có giao tình.
Trong cung, nàng cũng tìm cơ hội hỏi thăm Uyển Tiệp dư và Lam Phi đôi điều, Uyển Tiệp dư vừa nghe nàng hỏi người này, lập tức nhíu mày: "Người khác thì cũng thôi, vị này thật sự là người một năm cũng không nói nổi hai câu, ta không hiểu nhiều lắm."
Lam Phi trầm tư thật lâu sau, cũng chỉ nói: "Như Quý nhân tiến cung còn sớm hơn Uyển Tiệp dư, thụ phong cùng lúc với bổn cung, Vinh Phi, Tình Quý nhân. Nhưng gia thế nàng ta hơi thấp, hơn nữa trước nay cũng không được sủng, lại không sinh được Hoàng tử giống như Hòa Tiệp dư, vì vậy đến lúc này vị phân mới không cao. Nếu nói nàng ta có cấu kết với người khác..." Lam Phi lắc lắc đầu: "Từ lúc tiến cung nàng ta đã gia nhập vào dưới trướng của Tình Quý nhân. Tình Quý nhân tiến cung được phong Phi vị, lại được sủng ái hơn Vinh Phi nhiều, dù sau đó lại có Nam Cung Mẫn, nhưng Tình Quý nhân cũng vẫn là phi tần số một số hai trong cung, không lý nào Như Quý nhân lại tìm người khác để đi theo."
"Lời này cũng không sai." Cố Thanh Sương hơi hơi nhíu mày: "Thần thiếp chỉ là cảm thấy việc này không đúng. Tuy là nàng ta bày mưu cho Tình Quý nhân nhưng lại tìm lý do đẩy hết việc cho người khác đi làm. Đến cuối cùng bại lộ, đều là không có chứng cứ chỉ tội nhưng Minh Tần ít nhiều còn bị cấm túc nửa năm, còn nàng ta lại không chịu chút liên lụy nào."
Ngày đó Minh Tần quỳ trước Tử Thần điện thảm như vậy cũng không khai Như Quý nhân ra, có thể thấy được Như Quý nhân rất được các nàng tín nhiệm. Sau này, nếu không phải Tình Quý nhân rơi vào tình cảnh quá thảm, Minh Tần sợ nàng lấy mạng Tình Quý nhân, có lẽ Như Quý nhân vẫn còn che giấu rất kín.
Mọi người cứ như vậy càng nói càng phát giác không hợp lý, rồi lại không tìm ra nguyên cớ, cuối cùng Lam Phi cũng chỉ có thể khuyên nàng: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, trước mắt xem ra Như Quý nhân không phải nhằm về phía ngươi. Nếu thật sự không yên tâm... chi bằng tiết lộ chuyện này cho Tình Quý nhân, để các nàng đối phó lẫn nhau đi, ngươi cũng tiết kiệm sức lực."
Cố Thanh Sương ậm ừ đồng ý, lại tiếp tục chờ chờ, chờ tới lúc Liễu gia hồi đáp.
Liễu gia làm việc tinh tế, tra xét tới lui hơn hai tháng, lăn qua lộn lại điều tra rõ ràng mấy đời tổ tông trong nhà Như Quý nhân nhưng cũng không tra ra manh mối gì.
Cuối tháng mười một, Liễu phu nhân lấy cớ mừng thôi nôi ngoại tôn nữ để vào cung, sau khi bữa tiệc của Đào Đào tan thì gặp Cố Thanh Sương, nói với nàng: "Theo thiếp thân thấy, trước mắt nếu không tra ra cái gì thì nương nương đừng vội hành động, tránh cho rút dây động rừng, khiến người sau lưng nàng ta thí tốt giữ xe. Nương nương kiên nhẫn chờ một chút, ngồi yên xem tình hình, cuối cùng sẽ có lúc nhìn thấu được."
Cố Thanh Sương gật đầu một cái, kính cẩn tạ ơn: "Làm phiền phu nhân rồi."
Trong hậu cung liên tiếp mấy tháng gió êm sóng lặng. Hoàng đế quả nhiên không còn đi gặp Tình Quý nhân, Cố Thanh Sương chân chính trở thành phi tần được sủng nhất lục cung. Một tháng ba mươi ngày, ít nhiều cũng có mười lăm ngày là nàng bạn giá.
Nàng vẫn không tin tưởng hắn nhưng lại rất hưởng thụ quá trình ở bên cạnh hắn. Thật ra tỉ mỉ mà nói, tâm tình như vậy có phần khiến cho người ta xa cách nhau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ lòng hắn đối với nàng cũng không khác là mấy.
Chờ qua cửa ải cuối năm chính là lúc tuyển tú. Ba năm trước, tuyển tú vào khoảng tháng ba là kết thúc, năm nay Lễ bộ chọn ngày tốt điện tuyển lại vào tháng tư. Vì thế tháng ba cuối xuân, nhóm tú nữ dọn vào Dục Tú cung ở trước để các nữ quan Thượng Nghi cục dạy dỗ cung quy.
Trong lúc nhất thời, dù các nàng không thể tự do đi lại trong hậu cung nhưng trong cung vẫn náo nhiệt hơn không ít. Các cung đều không tránh được tò mò mà đi Dục Tú cung hỏi thăm một chút, nhìn xem tú nữ nào tài mạo xuất sắc nhất, rồi có ai gia thế lớn để cậy vào.
Hoài Cẩn cung bên này, Tiểu Lộc Tử cũng qua lại Dục Tú cung mấy phen, sau khi trở về thì nói đại khái tình hình của mấy tú nữ nổi bật nhất cho Cố Thanh Sương nghe, lại đầy nhịp điệu mà kể một chuyện thú vị: "Những tú nữ này cũng đều là người tâm tư linh hoạt, chuyện trong cung hai năm gần đây đã truyền khắp Dục Tú cung. Mỗi người đều nói Nhu Quý cơ nương nương quốc sắc thiên hương, khiến cho Tình Phi ngày xưa luôn được sủng ái cũng phải ảm đạm thất sắc." Loại đồn đãi này làm Cố Thanh Sương có chút hoảng hốt. Từng có lúc nàng cũng là một người thích nghe những lời đồn đãi này. Khi đó ở Thượng Nghi cục, các nàng làm nữ quan, dáng vẻ lúc nhắc đến phi tần trong cung giống như hiểu biết rõ ràng, nhưng thật ra đại đa số người một năm cũng không gặp được phi tần mấy lần, chẳng qua là trò chuyện giải buồn mà thôi.
Hiện giờ, trái lại nàng cũng trở thành đề tài lúc rỗi rãi giải buồn cho người khác.
Cố Thanh Sương tất nhiên là không có tâm tư so đo chuyện này, trong tay đang khâu vá phần đáy túi thơm, may thêm mấy đường vào tua rua phía dưới cho chắc chắn.
Dư Hiển sắp tám tháng, mấy ngày trước không biết sao đột nhiên linh hoạt học được cách bò, tiếp theo bắt đầu lăn lộn khắp nơi trong cung Ý Thái phi. Không hiểu sao nó lại rất thích thú với những thứ lắc lư như tua rua, nếu Ý Thái phi ngồi, tua rua trên ngọc bội, túi thơm rũ xuống, nó sẽ lập tức bò tới giơ tay lên túm.
Đại cung nữ bên cạnh Ý Thái phi lén lút cười nói với Cố Thanh Sương: "Gần đây, số tua rua bị túm hư, kéo lỏng của Thái phi nương nương không đến mười cái thì cũng phải tám cái."
Lời nói dường như có ý ám chỉ, đại cung nữ không biết là vô tình hay cố ý mà chỉ cho Cố Thanh Sương một cơ hội lấy lòng Ý Thái phi.
Hơn nửa năm nay, Cố Thanh Sương cũng đã quen thuộc tính tình của Ý Thái phi. Bà quả thật là một người nghiêm khắc, không chỉ không thích nói cười, ngày thường hành sự cũng cẩn thận. Lúc ban đầu, bà cảm thấy Hoàng đế giao hài tử cho bà nuôi chính là vì sau này tiện chọn một dưỡng mẫu khác, cho nên khi Cố Thanh Sương tới thăm hài tử đã bị từ chối ngoài cửa rất nhiều lần.
Sau đó Hoàng đế mở lời, nói Cố Thanh Sương tới cũng không sao, lúc này bà mới không còn ngăn cản nhưng vẫn cẩn thận mà tị hiềm. Nếu Cố Thanh Sương chuẩn bị hậu lễ tặng cho bà, bà sẽ không nhận bất cứ thứ gì.
Đã như vậy, thứ duy nhất Cố Thanh Sương có thể khiến bà nhận lấy cũng chỉ có những món do chính mình tự tay làm, có khi là một hai phần điểm tâm, có khi là chút đồ thêu thùa. Vừa có thể biểu đạt tâm ý, lại vừa không quá sang quý.
Cố Thanh Sương tặng đồ theo ý thích và tính tình của bà hơn nửa năm, cuối cùng mới quen thuộc với bà hơn một chút. Tháng trước, bà nói mấy câu điềm đạm săn sóc hiếm có với Cố Thanh Sương: "Làm mẫu thân không có ai không nhớ hài tử. Hiện giờ Hoàng thượng làm như vậy, trong lòng các ngươi đều khổ sở nhưng ngươi cũng chớ có ghi hận, đây là vì tốt cho bọn nhỏ. Ngươi xem hiện tại ba vị Hoàng tử đều còn sống khoẻ mạnh, không giống lúc Tiên đế tại vị, dù bọn nhỏ đều do thân mẫu nuôi nấng nhưng phần lớn đều chết non không rõ ràng."
Đạo lý này Cố Thanh Sương vốn cũng hiểu. Nàng nương lời nói này mà cảm tạ Ý Thái phi nhắc nhở, ngày kế lại thử thăm dò, chuẩn bị lễ vật có hơi hậu hĩnh tới tạ ơn.
Kết quả Ý Thái phi vẫn không chịu nhận.
Cố Thanh Sương chỉ đành tiếp tục "gãi đúng chỗ ngứa", làm một vãn bối khéo tay lại ngoan ngoãn ở trước mặt Ý Thái phi. Ngày điện tuyển ấy, nàng cũng ở bên cạnh Ý Thái phi thêu thùa cả ngày. Lúc chạng vạng, trước điện bận xong rồi, Vệ Bẩm đi nghe ngóng tin tức tiến vào bẩm báo, nói lúc này chỉ giữ lại bốn vị, gần như đều là ý của Vinh Phi nương nương.
"Vinh Phi là một người hiền huệ." Ý Thái phi cúi đầu thắt dây đeo, nghe bẩm thì không mặn không nhạt mà nói một câu như vậy, lại hỏi: "Có nhắc gì đến việc lập Hậu không?"
"Lập Hậu?" Cố Thanh Sương ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn bà, Ý Thái phi chau mày: "Ngươi không nghe nói?" Trong nháy mắt sau đó lập tức phản ứng lại: "Phải rồi, Hoàng thượng chưa chính thức nhắc đến chuyện này, ta cũng là hai ngày trước đến chỗ Thái hậu nương nương mới vô tình nghe được hai câu thôi."
Lúc này Cố Thanh Sương mới hoảng hốt phản ứng kịp: "Vâng... Theo lẽ thường mà nói, Thiên tử kế vị thì phải đại hôn lập Hậu. Hoàng thượng kế vị sớm như vậy, bây giờ cũng đã đến tuổi nên lập Hậu."
Hiện giờ, Hoàng đế đã hai mươi sáu mà Trung cung vẫn còn bỏ trống.
Ý Thái phi nhàn nhạt nói: "Mấy năm trước, Vinh Phi vốn là người được chọn làm Hoàng hậu, chỉ là Hoàng đế nhất định không chịu nên mới tạm thời phong Phi. Sau này mới biết được, hẳn là khi đó trong lòng Hoàng đế đã có Nam Cung thị. Đợi đến lúc chọc thủng tầng giấy giữa hai người, hắn một lòng một dạ muốn lập Nam Cung thị làm Hậu, ai khuyên cũng vô dụng, cho nên việc này mới luôn kéo dài tới bây giờ."
Mà hiện tại, Nam Cung thị đã bị phế truất, tình cảm năm xưa cũng tan thành mây khói. Thừa dịp tuyển tú, cuối cùng có triều thần nhắc đến việc lập Hậu.
Ý Thái phi nói, thái độ trong triều đối với việc này đơn giản có hai loại, một phe cảm thấy nếu năm đó Vinh Phi chính là người được chọn làm Hoàng hậu, hơn nữa lại cầm quyền nhiều năm, trực tiếp lập nàng làm Hậu là thích hợp nhất; phe bên kia lại cho rằng nếu là Kế hậu thì sách phong từ phi tần cũng còn được, nhưng đương kim Thánh thượng chưa đại hôn, Nguyên hậu sao có thể từ thiếp nâng lên thành thê? Không hợp với lễ.
Nghe giọng điệu của Ý Thái phi, hẳn là hai bên đã giằng co thật lâu. Cố Thanh Sương nghe xong lâm vào suy tư, nhất thời cũng không nói nên lời là phe nào càng có lý hơn, Ý Thái phi liếc nàng
một cái: "Đừng đi hỏi Hoàng đế."
Trong lời nói có vài phần ý nhắc nhở.
Cố Thanh Sương vội gật đầu, kính cẩn mà đáp lại "Vâng". Tuy rằng nàng tò mò, vốn dĩ cũng thật sự định nói bóng nói gió thăm dò tâm tư Hoàng đế nhưng trước mắt, không phải lúc nàng có thể ngỗ nghịch Ý Thái phi.
Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn không có kết quả gì, không chỉ không có kết quả mà Hoàng đế thậm chí còn chưa từng nhắc đến tại hậu cung.
Lại qua bảy tám ngày, bốn vị cung tần mới vào cung. Vị phân cao nhất là Tuyên nghi, ban chữ Tường làm phong hào. Còn lại ba người theo thứ tự là Hiền nghi Hà thị, Bảo lâm Nhậm thị và Sung y Tôn thị.
Các nàng tiến cung ngày thứ hai, mọi người vẫn cùng nhau tụ tập ở Cảnh Minh điện của Vinh Phi, trong lúc bốn người lễ bái, Cố Thanh Sương ma xui quỷ khiến nhìn tới Tình Quý nhân ngồi phía xa hơn hai ba trượng.
Ba năm trước, Tình Phi cao cao tại thượng; mà hiện giờ, vị trí nàng đang ngồi đây chính là chỗ của Tình Phi năm đó.
Nếu nàng là Tình Quý nhân, nàng sẽ không nuốt trôi cơn hận này. Nàng cũng ngóng trông Tình Quý nhân đừng nuốt trôi, nếu không nàng sẽ cảm thấy không đủ sảng khoái.
Lúc nàng ngẩng người, Vinh Phi ngồi trên chủ vị vẻ mặt điềm đạm lên tiếng: "Đều miễn lễ đi. Sau này là tỷ muội trong nhà, hòa thuận chung sống là được."
Đợi đến khi mỗi người ngồi xuống, ánh mắt nàng lại dừng trên mặt Tường Tuyên nghi: "Nghe nói nhà ngươi và nhà của Lăng Quý nhân trước kia là quan hệ thông gia. Nàng ta.. Haiz." Vinh Phi thở dài: "Làm ra một vài việc hồ đồ, ngươi không nên học nàng."
Tường Tuyên nghi cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi, khuỵu gối xuống: "Thần thiếp cẩn tuân nương nương dạy bảo."
Cố Thanh Sương hồi lại tinh thần, không nhịn được nhìn nhìn nàng ta đánh giá.
Dù sao chỉ là quan hệ thông gia, không chung huyết thống, dung mạo của nàng ta và Lăng Quý nhân không hề có nửa phần tương tự. Một gương mặt trái xoan thanh tú, ngũ quan cũng rất hài hòa.
Tuy là như vậy, Xà Bảo lâm lúc trước suýt nữa bị Lăng Quý nhân hãm hại đến chết vẫn cười lạnh ra tiếng, rũ mắt nói nhỏ: "Hiện giờ nào còn có Lăng Quý nhân gì, chỉ có thứ dân Tưởng thị trong lãnh cung thôi. Chỉ là thần thiếp nghe nói người này không chết không điên, nếu Tuyên nghi nương tử có quan hệ tốt với nàng thì cũng có thể đi thăm."
Cho dù Tường Tuyên nghi không biết khúc mắc trước kia, chỉ cần nghe lời này cũng có thể nghe ra địch ý, ý cười có vài phần cứng đờ: "Ta không quen biết nàng." Nói xong thì ngồi xuống lại, cúi đầu không hề lên tiếng, thẹn thùng rụt rè.
Cố Thanh Sương lười đi để ý chuyện như vậy, một lát sau từ Cảnh Minh điện cáo lui, Liễu Nhạn lại nói Xà Bảo lâm hai câu: "Tưởng thị là Tưởng thị, Tường Tuyên nghi là Tường Tuyên nghi. Nàng chưa từng trêu chọc đến ngươi, ngươi cần gì phải chọc nàng?"
Xà Bảo lâm lạnh mặt cúi đầu, nghe nàng nói xong, không tình nguyện mà hành lễ nhận lỗi.
Chạng vạng hôm sau, Hoàng đế lật thẻ bài của Tường Tuyên nghi. Nửa tháng sau, lục tục gặp mặt bốn người mới một lượt. Nhưng ngoại trừ bốn ngày đó ra, còn lại hầu hết mỗi ngày đều ở Hoài Cẩn cung, mãi cho đến Đoan Ngọ, mới xảy ra chuyện không giống bình thường.
Vào ngày Đoan Ngọ, xưa nay trong cung đều có cung yến, đa số thời điểm đều chỉ có các cung tần, thỉnh thoảng cũng có ngoại mệnh phụ tiến cung. Năm nay trái lại khác biệt, ba vị Trưởng Công chúa hai năm nay đều ở tại kinh giao biệt uyển tiêu dao đột nhiên nảy ra ý tưởng trở về cung chúc mừng. Thái hậu đương nhiên rất vui mừng, ngoại trừ thêm ghế trong cung yến cho các nàng, sau khi yến hội giải tán còn bảo các nàng đi trò chuyện với Hoàng đế để khắng khít tình huynh muội.
Sáng sớm hôm sau, Tử Thần điện truyền xuống tin tức, nói Hoàng đế mới phong một vị Doanh Thiếu sử.
Ý chỉ vừa ra, cả cung ồ lên. Tuy rằng lúc trước cung tần cũng không phải toàn bộ đều là tuyển tú mà đến, nhưng bấm tay tính toán thì lai lịch các nàng đều đơn giản. Hoặc là giống như Cố Thanh Sương, vốn dĩ đã ở trong cung, lọt vào mắt Hoàng đế một cách tự nhiên; hoặc là giống Thải Song, theo hầu bên cạnh cung tần, được cung tần dẫn dắt hầu Thánh giá.
Hiện tại, vị Doanh Thiếu sử này, mọi người nghe ngóng đều không phải hai loại trên.
Vì thế mọi người không hẹn mà sáng sớm đều tụ lại chỗ Vinh Phi, Vinh Phi đương nhiên hiểu ý đồ đến của các nàng, thoải mái hào phóng nói cho các nàng nghe: "Nghe nói là ca cơ do Trưởng Công chúa đưa tới, có giọng nói rất hay, cũng am hiểu nhảy múa."
"Ca cơ..." Trong bữa tiệc tức khắc có người khịt mũi coi thường: "Đây là xuất thân tạp nham gì vậy, sợ là còn không bằng cung nữ tầm thường. Cũng xứng lướt qua Ngự nữ Thải nữ, trực tiếp ngồi vào vị trí Thiếu sử sao?"
Uyển Tiệp dư gật đầu: "Dù sao cũng phải nể mặt Trưởng Công chúa."
Nàng xưa nay am hiểu việc uyển chuyển hoà giải, nhưng lúc này lại có người không biết điều, vừa nghe tưởng là phụ họa theo lời nàng, thật ra lại càng khắc nghiệt hơn câu nói của người trước đó: "Cũng phải xem là Hoàng thượng có thích hay không. Loại thủ đoạn của đám ca vũ cơ này, xuất thân gia tộc đứng đắn như ta thật sự là không học được đâu."
Lời này mới nói xong, có hoạn quan bước nhanh vào điện, hành lễ với Vinh Phi: "Vinh Phi nương nương, Doanh Thiếu sử tới."
Vinh Phi lạnh nhạt gật đầu: "Mời vào đây đi."
Không chờ bao lâu đã thấy một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi thướt tha đi tới. Nàng dáng người yểu điệu, dung mạo cũng tinh xảo, mắt hạnh má tuyết trên gương mặt nhỏ nhắn đều ẩn chứa tình ý, làm người ta không hiểu sao cảm thấy nàng rất ngọt ngào. Trong lúc hành lễ chào hỏi, tươi cười cũng hấp dẫn ánh nhìn: "Vinh Phi nương nương vạn phúc." Một tiếng vấn an cực mềm khẽ thốt ra khỏi miệng, toàn bộ trong điện đều yên tĩnh.
Vinh Phi nở nụ cười, hòa nhã nhìn nàng: "Thiếu sử ngồi đi." Nói xong liếc cung nữ bên người, cung nữ kia lập tức tiến lên lần lượt giới thiệu từng vị cung tần đang ngồi cho nàng nghe. Doanh Thiếu sử không nói nhiều lắm, đa số thời điểm đều chỉ gật nhẹ đầu, không đủ lễ nghĩa nhưng cũng không sai sót, lúc nào cũng đều là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo.
Một loại cảm giác kỳ quái hiện lên trong lòng Cố Thanh Sương, làm nàng cảm thấy người này không có ý tốt. Nhưng trên thực tế, Doanh Thiếu sử lại chưa từng nhiều lời với nàng một câu nào, nhìn thần sắc của nàng ta cũng không có gì khác thường.
Từ nay về sau, vị Doanh Thiếu sử rất có điệu bộ của kẻ tới sau ngồi trên, trong lúc nhất thời chiếm hết sủng ái. Cố Thanh Sương và nàng không có gì giao thoa, một ngày nọ khi cùng Liễu Nhạn đi tới cung Lam Phi, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng ở bên hồ Thái Dịch.
Hai bên cách nhau cũng không tính gần, chuyện khiến cho các nàng chú ý là Tường Tuyên nghi có vẻ hơi uất ức chất vấn: "Ta không cố ý trêu chọc Thiếu sử, Kỳ nhi cũng là vô tình. Làm ô uế y phục của Thiếu sử, chúng ta bồi thường cho Thiếu sử là được, Thiếu sử tội gì có lý không tha người?"
Trái lại nghe được một tiếng cười khẽ: "Có lý không tha người? Lời này của Tuyên nghi nương tử ngược lại có vẻ là thần thiếp bắt nạt người khác."
Cố Thanh Sương và Liễu Nhạn nhìn nhau, theo tiếng đi qua bên đó, không bao lâu lập tức nhìn thấy cách đó không xa có phi tần, có cung nhân. Còn có một cung nữ quỳ trên mặt đất, trước mặt hình như có một cái chén sứ vỡ nát. Doanh Thiếu sử đưa lưng về phía các nàng, chỉ lo phủi phủi xiêm y của mình, nói: "Thần thiếp cũng hoàn toàn không muốn làm khó dễ nương tử, chỉ là chất liệu y phục này vừa mới được Giang Nam tiến cống, Hoàng thượng thấy thần thiếp mặc màu sắc này đẹp nên bảo Thượng Phục cục gấp gáp chế tạo ra tới. Bây giờ bị cung nữ này phá hoại, Tuyên nghi nương tử bảo thần thiếp phải giải thích thế nào khi diện thánh?"
Liễu Nhạn không quen nhìn điệu bộ như vậy, muốn cất bước tiến lên, lại bị Cố Thanh Sương túm chặt ống tay áo: "A Nhạn."
Liễu Nhạn xoay mặt nhìn nàng, nàng lắc đầu: "Doanh Thiếu sử cố ý lập uy, lúc này ngươi đi qua chính là không duyên không cớ mà kết thù."
Thật ra không phải các nàng không kết nổi mối thù này, mà là không đáng phải làm vậy vì một Tường Tuyên nghi thôi. Trong cung này, có đáng giá hay không quan trọng hơn nhiều so với thị phi trắng đen.
Liễu Nhạn cắn răng một cái, nhịn xuống. Cố Thanh Sương thấy Tường Tuyên nghi nói không nên lời, lại thấy Doanh Thiếu sử liếc cung nữ kia, nói: "Áp đi Cung Chính ti, đánh hai mươi trượng." Nàng nghiêng đầu liếc Vệ Bẩm: "Đi Cung Chính ti nói một tiếng, bảo bọn họ thủ hạ lưu tình."
Nàng nói xong, Doanh Thiếu sử cũng đúng lúc muốn từ bên kia xoay người rời đi. Vừa xoay người đã nhìn thấy Cố Thanh Sương và Liễu Nhạn, ngẩn ra trong giây lát, sau đó thản nhiên cất bước tiến lên.
Liễu Nhạn lạnh mặt không muốn để ý tới nàng, xoay người sửa sang lại y phục cho Đào Đào được nhũ mẫu ôm trong ngực. Doanh Thiếu sử giống như không nhận ra, hành lễ nói: "Quý cơ nương nương an, Dung hoa nương tử an."
"Đừng đa lễ." Cố Thanh Sương đánh giá nàng, tươi cười khoan dung: "Doanh Thiếu sử tiến cung cũng được một thời gian, đã thích ứng chưa? Nếu có chỗ nào không ổn thì nhớ rõ đi bẩm lên cung tần chủ vị."
Đây chẳng qua là một câu khách sao thôi, Doanh Thiếu sử lại nhấp miệng cười nói: "Đều rất tốt. Chỉ là... thần thiếp ngày thường đa số đều ở Tử Thần điện, trái lại không quá hiểu tình hình ở trong cung của chính mình. Cung tần chủ vị là..." Nàng vừa nói vừa buồn rầu rũ mắt, giống như nghiêm túc suy nghĩ xong mới phản ứng lại kịp, ánh mắt sáng lên: "Đúng rồi, là Hòa Tiệp dư nương nương. Làm phiền Nhu Quý cơ nhắc nhở, ngày khác thần thiếp nên đi thỉnh an Hòa Tiệp dư mới phải."
Cố Thanh Sương nghe vậy thì không còn lời gì để nói, chau mày nhìn nhìn nàng ta, thật không biết nên đánh giá nàng ta như thế nào.
Doanh Thiếu sử lại không thèm để ý, cười xinh đẹp xong thì hành lễ cáo lui. Chờ khi nàng đi xa, sắc mặt Liễu Nhạn sớm đã khó coi đến mức tận cùng, quay sang nhìn Cố Thanh Sương bên cạnh, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Thứ gì vậy... ở trong cung rêu rao như thế, rốt cuộc Hoàng thượng thích nàng ta ở chỗ nào?"
Cố Thanh Sương liếc bóng dáng Doanh Thiếu sử cười một tiếng: "Ngươi nhìn nàng ta xem, dung mạo xinh đẹp, còn biết ca vũ. Ngày thường ở trước mặt Hoàng thượng tất nhiên không phải dáng vẻ thích rêu rao như thế, chỉ biết nũng nịu cho hắn xem, có thể không khiến người ta thích ư?"
Còn thật ra nàng ta ở trước mặt người ngoài là cái dạng gì, chưa chắc hắn đã biết. Mà cho dù có biết, cũng chưa chắc đã quan tâm.
Dù sao cũng đều là người hầu hạ hắn, nàng ta rêu rao chọc ai, khiến ai ấm ức thì có quan trọng gì?
"Tỷ tỷ nói như vậy cũng có lý, chỉ là ta không rõ..." Liễu Nhạn nhíu mày càng chặt: "Hoàng thượng sủng nàng ta thì cũng thôi nhưng sao lại có thể vì nàng ta mà liên tiếp mười ngày nửa tháng cũng không gặp tỷ tỷ?"
"Ngươi để ý chuyện này?" Cố Thanh Sương nhìn nàng một lát: "Trái lại ta không thèm để ý nhất chính là chuyện này."
Chuyện như vậy lại không phải lần đầu tiên. Chẳng qua trước kia là Tình Phi có lai lịch lớn hơn nàng, còn hiện giờ là Doanh Thiếu sử lai lịch không bằng nàng.
Ngay từ đầu nàng đã không ôm chờ mong gì từ hắn. Nếu hắn thật sự chung tình thì theo nàng đó mới là chuyện ly kỳ.