Lúc A Nam đi vào, thật ra ta đang miên man suy nghĩ không dứt ra được.
Sắc mặt A Nam như thường, coi như nàng đối với ta đã từng thất vọng, đã
từng đau lòng, nhưng ít nhất là lúc này không nhìn ra chút nào.
Nàng bước đi không nhanh không chậm, bước từ bên ngoài trời xanh mây trắng
qua bức mành đi vào bên trong. Hiện giờ A Nam cai quản công việc trong
cung, trông coi sáu cung, san sẻ với mẫu hậu. Ở trong cung, nàng không
còn dáng vẻ lơ đãng thiếu tập trung như lúc trước nữa mà đã trở nên
nghiêm cẩn hơn nhiều.
Hôm nay A Nam vẫn còn mặc cung trang màu
trắng, nhưng lại không giống với hôm đi lễ Phật, hôm nay nàng không
giống như bước ra từ trong tranh thủy mặc, hôm nay nàng còn đeo một cái
đai lưng màu đỏ nhạt, cả người đều sáng rực lên, giữa ánh mặt trời ngày
xuân trông có vẻ vô cùng rực rỡ.
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy đi
thẳng đến trước mặt ta, nói không động lòng chính là gạt người. Ta gần
như không thể kiềm chế, chỉ muốn nhảy dựng lên ôm nàng vào trong ngực.
Ta phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể khắc chế được bản thân.
Thần thái của A Nam khác hẳn mấy ngày trước đó, rõ ràng nàng đối với ta vừa
khách khí vừa xa lánh. Sau khi cung kính hành lễ, nàng ngồi ở rất xa ta. Nàng rút từ bên hông ra một cuộn giấy, mở ra trước mặt ta.
"Chuyện thứ nhất!" Nàng giả bộ, bắt đầu đọc bằng giọng điệu giòn giã: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng thượng muốn bản thảo kết hoạch giao thương hai miền nam bắc, thiếp đã mang đến." Nàng ngoảnh đầu nhìn về cái đuôi nhỏ A Qua phía sau nàng ra ý nhắc nhở.
A Qua vội vàng đưa thứ gì đó trên
tay cho Như Ý, để Như Ý trình lên cho ta. A Nam tỏ ý xa lánh rất rõ
ràng, nếu là trước kia, nàng đã sớm trực tiếp vứt vật đó trước mặt ta.
Ban đầu ta đưa cho A Nam chỉ là một cuộn giấy mỏng, bây giờ nàng trả lại
cho ta lại là một cuốn sổ dày cũ rách. Do được lật đi lật lại nhiều, ở
góc đã bị quăn lại. Chỉ là, ở bên ngoài nàng còn kèm theo một cuộn giấy
khác màu hồng nhạt.
Ta nhìn cuộn giấy ban đầu ta đưa cho nàng một chút, bên trong đã sớm bị chú thích chằng chịt, chỗ nào nàng cảm thấy
không ổn thì sẽ viết cái nhìn của nàng vào, có lúc chỗ trống không đủ,
nàng còn dán thêm giấy. Tất cả ý tưởng của nàng đều được viết rất rõ
ràng, giống như sợ rằng ta xem không hiểu được ý nghĩ của nàng.
Mà cuộn giấy màu hồng kia, chính là nàng sợ ta nhìn không rõ, sao chép lại thêm một bản.
Lúc này ta không có thời gian nhìn kỹ những gì A Nam viết, chỉ đưa tay lật qua lật lại mấy tờ giấy.
Vì vậy, A Nam nhìn cuộn giấy trên tay nàng, đọc tiếp mục tiếp theo:
"Chuyện thả người ra khỏi cung, tổng cộng cần một vạn bảy ngàn hai trăm hai mươi lăm lượng bạc trắng..." Nàng lại đọc tiếp, chỉ là thả ra bao
nhiêu cung nhân, trong đó cấp bậc mỗi người ra sao, mỗi người trao bao
nhiêu tiền, cấp bậc khác nhau thì như thế nào. Nàng đọc dài dòng một hồi đã khiến ta buồn ngủ, thế nhưng dáng vẻ nghiêm trang của A Nam lại
khiến cho ta cảm thấy hưng phấn. Nàng làm gì cũng rất đẹp mắt, dáng vẻ
đó của nàng không có chút kệch cỡm nào.
Ta nhìn đôi môi nàng khẽ
mấp máy, nghĩ đến tối hôm qua, ta thừa dịp nàng ngủ say mà đã lặng lẽ
hôn nàng. Nàng chắc chắn không nghĩ tới, đêm qua ta ở bên cạnh nàng,
ngẩn người nhìn nàng ngủ say. Ở trong đêm mưa tối tăm, ta dùng lòng của
ta để nhìn nàng. Thậm chí ta còn có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên
khuôn mặt nàng khẽ rung động.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp
nhìn ta, bàn tay cũng tạm thời hạ cuộn giấy xuống: "Lý Tu Nghi dự định
ngày mai sẽ rời đi." Nàng nói, trên mặt vẫn không có biểu cảm: "Trong
cung sẽ không đưa tiễn. Mẫu hậu nói để Lý Tu Nghi cứ như vậy mà rời đi
rất khó coi, để nàng ta cầm năm trăm lượng bạc từ trong cung, coi như là tiền cấp dưỡng một năm."
Ta sửng sốt, nhớ ra còn có chuyện này
của Lý Tu Nghi. Những người khác cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Ta vừa rồi không chú ý lắng nghe. Chỉ là A Nam làm việc luôn khiến cho người
ta yên tâm.
Thoạt nhìn qua thì A Nam có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng
ta có thể cảm giác được nàng đang thất vọng. Dường như nàng cảm thấy
chúng ta đối với Lý Tu Nghi quá tuyệt tình.
Nhưng nàng đã từng
nghĩ tới chưa, ở sau lưng ta Lý Uyển Ninh dùng tiền của ta đi giúp đỡ
người tình cũ của nàng ta. Nàng ta và ta cũng không có tình nghĩa gì.
Huống hồ là Lý Uyển Ninh vô tình trước.
Nhưng ta không muốn làm cho A Nam thất vọng.
"Cho nàng ta một vạn lượng đi." Ta nói: "Nếu không nàng ta đến trong miếu
cũng mất mặt." Mặc dù với năm trăm lượng cũng có thể sống khá tốt trong
miếu, còn nhiều hơn bổng lộc hằng năm của Lý Uyển Ninh một chút, nhưng
Lý Uyển Ninh từ trong cung đi ra chỉ mang theo năm trăm lượng đi đến
trong miếu thì sợ là không được tốt lắm.
Ta hiểu rõ cách làm việc của mẫu hậu, con trai người làm trái ý người, người sẽ không vui vẻ với ta.
A Nam lạnh nhạt nói: "Không cần, hoàng thượng giữ tiền của mình đi. Ta đã đi tìm Lý Tương, hắn bỏ ra một vạn lượng giúp đỡ cháu gái mình." Giọng
điệu A Nam lạnh như băng. Ta cẩn thận dò xét sắc mặt của nàng, nhìn xem
có phải nàng đang châm chọc ta hay không. Tiếc là ta không nhìn ra cái
gì.
Sau này ta nhất định phải tìm ra cơ hội dỡ bỏ Trích Tinh Các, nếu không A Nam vẫn sẽ nghĩ tới những chuyện nặng nhẹ này.
"Sáng sớm ngày mai Lý tu nghi sẽ rời đi vào khoảng thời gian hoàng thượng
đang lâm triều. Vào khoảng thời gian này, chúng ta đều ở chỗ mẫu hậu,
nhưng ta và mẫu hậu đã bàn bạc xong, ngày mai ta sẽ tiễn Lý tu nghi.
Trong cung phải có người ra mặt tiễn nàng ta, nếu không sợ là nàng ta sẽ bị người khác đàm tiếu. Dĩ nhiên, chọn khoảng thời gian như vậy là để
tránh sự chú ý của người trong cung."
A Nam quét mắt, nhìn cuộn giấy trên tay nàng.
Lúc này nắng ấm vừa lúc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt A Nam. Ở khoảng cách
xa như vậy, ta lại nhìn thấy ánh mặt trời vàng nhạt in dấu lên đôi hàng
mi dài của nàng. Nàng băn khoăn, có lẽ lại nghĩ tới chuyện ta vô tình.
Ta không nói lời nào, cũng không có gì để nói. Ta sẽ không đi tiễn Lý Uyển Ninh, giữa chúng ta ngay cả vài lời xã giao cũng không có. Nàng ta đối
với Lão Cửu là đồng tình cũng được, là ái mộ cũng được, đều không liên
quan tới ta. Ta không bao giờ để ý nữa.
Hàng mi A Nam rung lên, ánh mắt lại quét qua người ta.
Có lẽ sắc mặt ta lúc này có chút chăm chú, khiến cho A Nam có phần chần chừ.
"Trên cuộn giấy kia của nàng còn có gì nữa, đọc hết đi." Ta nói, mặc dù còn
nghiêm mặt, chưa cho nàng một chút sắc mặt tốt nhưng thật ra trong lòng
ta đang muốn trêu chọc nàng. Tiểu bảo bối A Nam này, một khi bày ra dáng vẻ nghiêm trang luôn rất đáng yêu. Nàng làm việc có nề nếp, vô cùng
nghiêm túc, điều này ta đã sớm biết. Hiện giờ nàng cai quản hậu cung, ta cực kỳ yên tâm.
"Là về chuyện phong thưởng cho Tiễn chiêu nghi
và Lâm mỹ nhân." A Nam cũng không nhìn cuộn giấy trên tay nàng: "Chỉ còn mấy ngày nữa là đầy tháng, trong lòng hoàng thượng nghĩ như thế nào?"
Nàng hỏi: "Vốn đã nói đến đầy tháng sẽ phong thưởng cho hai người họ.
Đến bây giờ thiếp cũng chưa biết nên chuẩn bị sắc phục gì cho hai người
họ, mệnh lệnh sắc phong của hoàng thượng cho hai người cũng chưa cho
người chuẩn bị. Mặc dù sắc phục không phải là lập tức sẽ phải mặc lên
người, nhưng tốt nhất là nên chuẩn bị, đến lúc đó cùng đưa đến trong
cung các nàng, các nàng cũng có chút thể diện."
Nghĩ một chút,
nàng lại nói thêm: "Vốn là mẫu hậu nói phong cho Tiễn chiêu nghi làm Đức phi, đứng thứ ba trong cung. Lâm mỹ nhân thì phong làm tu nghi, dù sao
thì cũng là sinh con trai trưởng, địa vị không thể quá thấp."
Nàng nghênh ngang nhìn ta.
Mẫu hậu thường xuyên nhắc đến mấy lời này, không cần nàng phải nhắc nhở ta. Nhưng mà ta không nguyện ý lắm, vẫn cảm thấy phong thưởng như vậy thì
hơi cao.
Ta có thể cảm thấy A Nam cũng có chút không nhẫn nại.
Thoạt nhìn thì có vẻ là nàng đang nghiêm túc làm việc, nhưng thực ra
nàng vốn không muốn dính líu đến chuyện của những nữ nhân khác bên cạnh
ta.
Về điểm này, thật ra nàng cũng lười che giấu.
"Cứ làm theo ý mẫu hậu đi." Ta nói, coi như là ta thỏa hiệp với mẫu hậu.
Cũng chỉ là phong thưởng mà thôi, phong làm gì thì cũng chỉ là một cái tên.
Ta không thích vẫn là không thích, có cái gì quan trọng chứ. Đức phi thì thế nào, nàng ta thật sự muốn làm hoàng hậu hay sao? Về Tiễn Bảo Bảo,
vốn là ta nhìn thấy nàng ta rất phù hợp. Nhưng kể từ sau hôm tuyết rơi
đó, nàng ta tới thử thăm dò xem nếu như Lâm mỹ nhân chết, địa vị của
nàng ta sau đó sẽ ra sao, ta lại không thích nàng ta lắm. Đức phi Đức
phi, nữ nhân tốt không phải là có phẩm hạnh đủ các mặt sao?
"Nhưng hôm qua Lâm mỹ nhân tìm ta, nói rằng muốn cùng ta nói chuyện một chút.
Lâm mỹ nhân không dám tìm hoàng thượng." Khóe miệng A Nam khẽ nhếch lên: "Trước kia nàng ta từng tìm đến Tiễn chiêu nghi, nói chuyện gì thì
thiếp không biết, nhưng hình
như Tiễn chiêu nghi không hài lòng, muốn
thiếp hôm nay gặp Lâm mỹ nhân thì đừng nghe nàng ta. Cho nên trước hết
thiếp tới xin chỉ thị của hoàng thượng, để biết lát nữa thiếp gặp Lâm mỹ nhân thì nên nói như thế nào?"
A Nam đá quả bóng này sang cho ta.
Ta trầm ngâm, theo lý mà nói thì trưởng hoàng tử là do Lâm mỹ nhân sinh.
Có lẽ ta thật sự nên phong thưởng cho Lâm mỹ nhân cao hơn, nhưng vừa
nghĩ tới đứa bé nàng ta sinh, trong lòng ta mơ hồ cảm thấy đau đớn. Ta
thường xuyên đi thăm đứa bé kia, nhưng càng nhìn càng thấy kinh hãi. Ta
có chút không dám suy nghĩ nhiều, luôn luôn tìm cách né tránh.
Thậm chí ta còn không muốn bày tiệc đầy tháng. Ta không muốn để chúng thần
nhìn thấy đứa bé này. Rõ ràng là người làm cha, nhưng trong lòng ta lại
nghĩ như vậy. Có đôi lúc ta cũng hoài nghi chính mình.
"Hiền phi
không cần nói gì, chỉ cần nghe Lâm mỹ nhân nói là được. Tốt nhất vẫn nên khuyên nàng ta yên tâm chăm sóc đứa bé, cũng nên chú ý chăm sóc bản
thân." Ta ỉu xìu.
Nhưng A Nam vẫn chưa nói xong. Nàng lại vụng về quét mắt nhìn cuộn giấy trên tay: "Lâm mỹ nhân còn có một chuyện đang
muốn làm ồn ào lên." Vẻ mặt của nàng nặng nề, ánh mắt đảo khắp thư phòng của ta.
Ta lập tức hiểu ý, nháy mắt ra hiệu cho Như Ý.
Như Ý hiểu ra, vội vàng kêu mọi người đi theo hắn ra ngoài, ngay cả A Qua cũng lui ra, trước khi đi còn đóng kỹ cửa.
Ta nhìn A Nam. Đây mới là chuyện quan trọng nàng muốn nói hôm nay, không muốn để cho những người khác trong cung biết.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy trong điện chỉ còn hai người chúng ta, lúc này
mới cẩn thận mở miệng: "Thiếp nghe nói đứa bé kia của Lâm mỹ nhân không
thể ăn cái gì." Nàng nhíu mày: "Đã gọi năm, sáu bà vú, sữa vẫn không đủ
ăn. Không phải là vì ăn nhiều, mà là đứa bé kia vừa ăn vừa đổ tràn ra,
nuốt không nổi. Đã lớn như vậy nhưng sữa đặt bên cạnh cũng phải mất một
lúc lâu mới biết ăn. Lúc nghe tiếng chuông kêu cũng chưa từng có phản
ứng, giống như không nghe được âm thanh. Lâm mỹ nhân không cho người
khác gọi đứa bé này bằng cái tên "A Uông" do mẫu hậu ban, cho nên đến
nay đứa nhỏ này vẫn chưa có nhũ danh. Chưa có ai thử gọi hắn xem hắn có
phản ứng lại hay không."
Rốt cuộc trên mặt A Nam đã có vẻ lo lắng.
Ta cũng nhíu mi, chỉ cảm thấy lo lắng bất an trong lòng. Ta nhớ lúc A Ô
mới sinh, nghe tiếng chuông kêu thì sẽ quay đầu, nghe được âm thanh gì
dễ nghe thì con bé sẽ rất vui vẻ. Ta còn nói A Ô sẽ yêu ca hát giống như mẹ nó.
Nếu con trai của ta không nghe được... "Chuyện này đã nói với mẫu hậu chưa? Mẫu hậu nói thế nào?" Ta vội hỏi. Những chuyện này ta đều không biết, mỗi lần đến thăm ta cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn một
lát, không có để ý tới.
"Mẫu hậu không biết." A Nam nói: "Cũng
không phải là Lâm mỹ nhân, là Tiễn chiêu nghi không để cho người khác
nói." Rốt cuộc A Nam cũng nói đến chuyện vướng bận trong lòng: "Thiếp... cũng chỉ là vô tình phát hiện ra. Trong cung có người tặng cái chuông
nhỏ phát hiện ra, sau đó đến nói với thiếp. Bởi vì tất cả bà vú đều là
do Tiễn chiêu nghi tìm tới, cho nên thiếp cũng không có cách nào đi
hỏi."
Ta ngạc nhiên nhìn A Nam.
A Nam vội vàng giải
thích: "Thiếp thấy mẫu hậu cũng không muốn để người khác nhắc đến đứa bé này. Mà Lâm mỹ nhân nói đứa bé gầy như vậy là do bẩm sinh, không để cho thái y xem qua. Theo ý của thiếp, có phải nên tìm thái y tới xem một
chút?"
"Nàng đi tìm sao?" Ta nói, trong lòng gấp gáp, trong cung
đều nói đứa bé kia không có phản ứng với âm thành, tại sao còn có thể
ngồi yên như vậy?
Khuôn mặt A Nam lạnh nhạt: "Thiếp sợ thiếp tìm thái y tới, sau này có chuyện gì sẽ trách tội lên đầu thiếp."
"Nàng..."
Ta nuốt toàn bộ những lời chưa kịp nói xuống. Ta không thể chỉ trích A
Nam, đây vốn cũng không phải là chuyện của nàng. Huống hồ, ta là cha
cũng không lo cho tốt, tại sao lại bắt A Nam phải lo. Đối với đứa bé này Tiễn Bảo Bảo rõ ràng có chút hy vọng, cũng là người có thủ đoạn. Nàng
vừa nói mặc kệ, lại vừa vững vàng khống chế hai mẹ con Lâm mỹ nhân.
Làm sao A Nam không nhìn ra điểm này. Hôm nay nàng tới tìm ta nói chuyện này, nhất định là vì thấy đứa bé kia đáng thương.
"Không sao." Ta nói: "Cứ nói là ta phân phó, để cho thái y bắt mạch xem hai mẹ con họ như thế nào."
"Đã hiểu ạ!" A Nam đáp lại đơn giản, cuộn lại giấy trong tay, lưu loát bỏ
vào trong đai lưng: "Vậy thiếp đi gặp Lâm mỹ nhân." Nói xong nàng liền
đứng dậy, không có chút lưu luyến nào đối với ta.
"A Nam." Ta lên tiếng gọi nàng.
Gọi xong rồi trong lòng ta lại mờ mịt, ta có thể nói gì với A Nam đây? Nói
nàng chỉ cần nhẫn nại ít ngày nữa thôi? Hay là nói để cho ta hoàn thành
kế hoạch diệt trừ Phùng Ký, trước hết nàng nhường một chút? Rõ ràng ta
mới là người diễn kịch bày trò xa lánh A Nam. Rõ ràng là ta đang diễn
kịch. Chẳng lẽ đột nhiên lại tới dụ dỗ nàng? Cho dù ta nói như vậy, chưa chắc A Nam đã tin ta. Lại nói bên kia vừa mua chuộc vừa lừa gạt, ta
cũng chỉ mới làm được nửa chừng, không thể nào cứ như vậy mà rút tay về.
"Thục phi..." Ta nói. Rồi lại nói không được.
"Mẫu hậu nói Thục phi gần đây đang dưỡng bệnh, có chuyện xảy ra cũng không
cho chúng ta quấy rầy nàng ta." Ánh mắt A Nam xa xôi. Dường như nàng
không hề biết Phùng Yên Nhi, cũng chưa từng xảy ra chuyện Phùng Yên Nhi
cho người đánh vào đầu nàng làm nhục nàng: "Nếu hoàng thượng cho rằng
chuyện này nên nói với Thục phi, trước hết hãy đi tìm Thục phi." A Nam
hiểu sai ý của ta. Nàng cho là ta bắt nàng nghe lệnh của Phùng Yên Nhi.
Nàng khách khí nói chuyện với ta về Phùng Yên Nhi như vậy, ngược lại càng
làm cho lòng ta càng thêm bất an. Dù sao ở trong cung, địa vị của A Nam
cũng ở dưới Phùng Yên Nhi, nếu ta bắt nàng nghe lệnh của Phùng Yên Nhi,
ngay cả phản kháng nàng cũng không thể.
Vốn là, lúc quan hệ giữa
ta và A Nam không tốt, Phùng Yên Nhi cũng không đặt A Nam ở trong lòng.
Hôm nay như vậy, ta sủng ái A Nam mấy tháng ngắn ngủi, ngược lại đã
khiến cho A Nam trở thành cái gai trong mắt một đám người trong hậu cung của Phùng Yên Nhi, thậm chí là của Tiễn Bảo Bảo. Tình cảnh của nàng còn hiểm ác hơn cả lúc trước ta chưa để ý đến nàng.
Nhưng... Ta bình tĩnh lại, vở kịch này đã diễn thì phải diễn đến cùng, diễn cho đến khi Phùng Yên Nhi hài lòng mới thôi.
"Chuyện phong thưởng đã định, nàng đi nói với bên Thục phi một tiếng. Chuyện
của đứa bé coi như đã nói xong, đừng nói với nàng ta. Hiện giờ Thục phi
phải dưỡng bệnh, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà quấy rầy nàng ta."
Ta đắn đo từng câu từng chữ.
Ta biết rõ những lời này càng làm
tổn thương A Nam hơn, nhưng ta vẫn phải phân phó như vậy. Phùng Yên Nhi
nhìn thấy ta sắp xếp cho A Nam đến đó, nàng ta nhất định sẽ vui mừng.
Nếu nàng ta có thể chiếm chút tiện nghi của A Nam, nàng ta sẽ hài lòng
hơn. Có lúc nữ nhân dễ gạt như vậy. Đối với lần này ta có tính toán
trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com