Mỗi lần nhớ tới Đặng Hương, thật ra thì trong lòng ta cũng không rộng
lượng như vẫn thể hiện bên ngoài. Hiện tại, ngay cả tỏ vẻ rộng lượng ta
cũng không làm. Ta nghĩ cho dù ta sống bao nhiêu kiếp thì đối với chuyện nam nữ ta vẫn sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Yêu, luôn là
ích kỷ, ta thích A Nam thì liền không thể buông tay để cho nàng tùy ý
qua lại với nam nhân khác. Ta tình nguyện nghe A Nam khách khí gọi Đặng
Hương là Mính Hương tiên sinh, cũng không muốn nàng nói với ta chuyện
tình nghĩa gì đó với Đặng Hương.
Lại nói Đặng Hương cũng không
thể so với Đặng Vân, ít nhiều gì thì Đặng Vân cũng chỉ là một tiểu tử
ngốc không tim không phổi. Đặng Hương là người có lòng, nếu hắn không
yêu A Nam thì tuyệt đối sẽ không xa không rời A Nam như bây giờ. Ta cũng là nam nhân, làm sao có thể không nhìn ra điểm này.
"Không có
ngọc bài." A Nam nói. Giọng nói rất nhỏ. Xem ra chính nàng cũng biết nói mò thì chẳng thể hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.
Ta chỉ nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.
Dưới ánh mắt của ta, A Nam cũng biết ngượng ngùng, nhăn nhó một lát: "Được
rồi, ta thật sự giữ ngọc bài của Mính Hương tiên sinh." A Nam lấy hơi:
"Nhưng chuyện này không có quan hệ gì với hoàng thượng. Cũng không phải
là như những gì hoàng thượng đang nghĩ." Nàng đang né tránh khỏi ánh mắt của ta: "Ta và Mính Hương tiên sinh không phải là loại quan hệ mà hoàng thượng đang nghĩ đến."
Ta tin tưởng, lấy tính tình của A Nam mà nói, hạ mình bước xuống một bước kia thật sự không dễ dàng, nhưng một
khi nàng đã muốn rời đi, muốn kéo giữ nàng trở lại càng khó. Mà ta làm
sao có thể để mặc cho nàng bước một bước kia.
"Đối với khối ngọc
bài kia, ta rất để tâm." Lời này của ta là nói thật, hy vọng A Nam hiểu
được tâm tình của ta. Nếu như lúc này ta vẫn một mình ôm tâm tình này mà rối rắm, vậy thì chỉ có thể ngồi nhìn tình yêu của mình dần đi về phía
vực sâu.
Ta không thể không có hành động, phòng ngừa loại chuyện đó sẽ xảy ra.
"Ta sẽ không phạm vào sai lầm trước kia. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép
xảy ra chuyện gì khác." Lúc nói lời này thì ta có chút đau lòng, ta thật sự rất sợ sẽ giống như kiếp trước, ta cưỡng ép quá mức, khối ngọc bài
này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và A
Nam lần nữa. Ta nghĩ ta không thể gấp gáp nóng vội, nhất là đối với A
Nam.
Ta nghiêm mặt gật đầu với A Nam: "Ta tin tưởng nàng, ta vẫn
sẽ tiếp tục coi Đặng Hương là bằng hữu như trước." Lúc này, ta không tự
chủ được, cả người đều trở nên âm trầm: "Ngày mai nàng đến gặp người có
độc câu hôn kia, ta đã cử Đặng Hương đi bảo vệ nàng rồi."
Bởi vì vừa rồi mới lừa gạt được ta nên A Nam có chút ít đắc ý, lập tức không
còn bóng dáng: "Sao hoàng thượng nhận ra Bạch Thược chính là ta?" Lúc
này nàng có chút chột dạ.
"Lấy thiềm tô* làm mặt nạ phải không?
Lấy nước lựu làm máu phải không?" Ta gật đầu một cái: "Còn có biện pháp
nào khác có thể khiến khuôn mặt mình thay hình đổi dạng thành một người
khác nữa không? Ta lại quên mất, A Nam vốn là một cao thủ dịch dung. Gả
cho ta đã ba năm lại có thể giấu tài, ngay cả ta cũng bị nàng lừa gạt."
*thiềm tô: một loại độc tố tuyến biểu bì do cóc tiết ra
A Nam lập tức lúng túng, đôi mắt đảo loạn, đôi môi hé mở dường như muốn
hỏi ta cái gì nhưng rồi lại không dám hỏi. A Nam cẩn thận thăm dò sắc
mặt ta: "Ta không dùng thuật dịch dung để thay đổi diện mạo, lần này
cũng chỉ là thử chơi."
"Bản lĩnh cũng lớn như Lý Dật."
"Đó là đương nhiên." Con ngươi của A Nam lại xoay chuyển: "Hoàng thượng,
thật ra thì... Không cần để cho Mính Hương tiên sinh đi."
"Ta để hắn mặc đồ đỏ, giả trang thành dáng vẻ của ta. Y phục đỏ bắt mắt, nhưng cũng rất tôn dáng. Nàng yên tâm, Đặng Hương mặc đồ đỏ chưa chắc đã xấu
hơn lúc mặc đồ trắng. Tiểu tử kia dáng dấp phong lưu, nhất định khiến
cho người ta chú ý." Ta trợn mắt với A Nam: "Mặc dù Lý Dật không biết
ta, nhưng ta là hoàng đế, không thể tự mình mạo hiểm."
"Ngươi
không thể làm vậy." Giọng nói của A Nam cao vút: "Hoàng thượng như thế
này là đang để Mính Hương tiên sinh phải mạo hiểm sao?"
Ta nhìn nàng, khẳng định chắc nịch: "Không sai!"
A Nam há miệng ra, lại nhanh chóng khép lại. Trong mắt nàng có chút không cam lòng, ta cảm thấy lúc nàng khẽ run khóe môi đã để lộ ra mấy chữ
"mượn đao giết người" nhưng lại không dám nói thành tiếng.
Ta
đứng lên, đi đến trước mặt A Nam đang căng thẳng, lấy tay vuốt lại mấy
sợi tóc rơi loạn của nàng: "Chỉ cần A Nam không sao là được." Ta nói với nàng: "Hiện tại điều ta lo lắng nhất chính là nàng, ngày mai nàng không cần nhiều chuyện, nếu có nhìn thấy cái gì cũng làm như không thấy. Tất
cả mọi chuyện đều đã có chúng ta bảo vệ cho nàng."
Ta có chút
nghi ngờ, lấy tay phủ lên vết sẹo màu hồng trên trán A Nam. A Nam chuẩn
bị nước lựu đến lừa gạt ta, có lẽ là thật sự cố ý gây ra tranh chấp với
Phùng Yên Nhi, nhưng nguyên nhân phần lớn sợ là vì muốn đề phòng ta. Ta
từng làm nàng tổn thương, nàng liền nghĩ đến lợi dụng điều này. Nàng
biết một khi xảy ra chuyện không may, trong cung sẽ giam lỏng, cho dù là nàng hay Phùng Yên Nhi đều rời khỏi mắt mọi người. Nàng liền muốn nhân
cơ hội như vậy để chuyên tâm làm việc của mình, đồng thời cũng thuận lợi cho nàng làm khó dễ Phùng Yên Nhi.
"Đáp ứng ta, trước hết A Nam
chớ chọc vào họ Phùng kia, chờ một thời gian nữa đã." Lúc này A Nam tìm
được chứng cứ phạm tội của Phùng Yên Nhi, sợ là sẽ không bỏ qua cho
Phùng Yên Nhi.
Tay của ta phủ lên trán của nàng, nàng mở to hai
mắt nhìn ta: "Ngày mai ta sẽ giúp hoàng thượng gặp người kia, tra ra
nguồn gốc độc câu hôn trong bụng hoàng thượng. Nói như vậy, tiếp theo
hoàng thượng không phải là đã có thể để cho ta đi tìm Thục phi tính sổ
rồi sao? Ta nghĩ, chỉ cần hoàng thượng cho phép, thậm chí A Qua còn có
thể nhận ra cặp giày thêu trên chân của người đánh lén chúng ta ngày
đó."
Quả nhiên! Ta sờ sờ đầu của nàng: "Dĩ nhiên, nếu thật sự
mọi thứ đều đã sẵn sàng thì không cần nàng ra tay, tự ta cũng sẽ ra
tay."
A Nam không vui mừng lắm, dường như nàng cũng không mấy tin tưởng lời nói của ta.
Nàng nghi hoặc nhìn ta: "Đến lúc đó hoàng thượng cũng đừng không bỏ được."
Hơn nữa nghi hoặc của nàng rất nhanh chóng biến thành kinh ngạc: "Hoàng
thượng, người đang làm gì đấy?"
Ta vừa cởi y phục vừa nói: "Còn có thể làm gì, dĩ nhiên là muốn nàng."
"Không!" Nàng lui về phía sau.
"Ta là hoàng đế"
"Ta không muốn." Nàng chạy trốn tới đầu giường.
"Chúng ta đã rất lâu rồi không ở cung nhau."
"Là chính hoàng thượng tự mình đến Trích Tinh Các."
"Ta cũng không làm gì ở Trích Tinh Các."
Ta cởi y phục, quay đầu lại nhìn A Nam, A Nam đã sớm chạy trốn tới góc tường, trừng mắt nhìn ta giận dữ.
"A Nam tới đây." Ta đưa tay về phía nàng. Ta cảm thấy hiện tại ta và A Nam làm chuyện kia đã là lẽ đương nhiên. Là chính nàng lựa chọn giao mình
cho ta. Ta thậm chí còn muốn A Nam sinh con cho ta. Mậu Nhi đã không ổn, ta cũng coi như là vẫn không có con trai nối dõi. Không trông cậy vào A Nam thì ta còn có thể trông cậy vào ai! Lại nói, vất vả lắm mới có thể
giam lỏng Phùng Yên Nhi, ta cũng không nhịn được.Trong ánh mắt A Nam nhìn qua rất phức tạp.
"Thế nào, A Nam." Ta ép đến. A Nam bị ta lôi từ trong chăn ra, lúc này chỉ
mặc một chiếc áo. Nàng đứng sát tường, răng cắn chặt đôi môi. Ta và nàng đã rất quen thuộc, trong lúc này cũng không quan tâm đến ý tứ trong ánh mắt nàng, cả người liền kề sát vào, bàn tay tùy ý đặt lên ngực nàng.
Thứ mềm mại kia nằm trong lòng bàn tay ta, làm tay ta nóng lên. "A Nam
đã đồng ý sinh cho ta thật nhiều con." Ta nói, vừa nói vừa hôn lên mặt
nàng.
A Nam giống như bị bỏng, ra sức giãy giụa: "Không!"
Ta sửng sốt, A Nam là đang đổi ý sao? Nàng đã là người của ta rồi, làm sao ta có thể để cho nàng đổi ý.
"Không!" A Nam lại nói lớn tiếng một lần nữa, dáng vẻ rất hung dữ, mặt trừng lớn khiến cho đôi môi nàng chỉ cách
ta trong gang tấc nhưng ta cũng không
thể hôn xuống được. Ta ngơ ngác nhìn A Nam: "A Nam, nàng không thể cự
tuyệt ta."
Nàng đại khái quên mất ta là người như thế nào.
Cánh tay ta đau đớn một hồi. Ngay trong lúc ta không hề phòng bị, lần này A Nam ôm lấy cánh tay không an phận của ta cắn lên.
Lần này còn đau đớn hơn vết cắn lúc nãy, ta cảm thấy như thể A Nam đang coi cánh tay của ta như cục xương rồi. Ta đã sớm thả tay ra, bàn tay không
thể đặt ở trên ngực của A Nam nữa. Nhưng ta không kêu đau, chỉ ngơ ngác
nhìn vào ngực tiểu nữ tử đang vùi đầu dùng sức kia.
Ta đã sớm
quên đi đau đớn, chỉ cảm thấy sự oán giận cùng ủy khuất truyền đến từ
trên cánh tay. Nàng đem tất cả tâm tư tình cảm dồn hết vào trong vết cắn này.
Từ lúc nào thì nàng học được chiêu này? Nếu như nàng nhất
định phải dùng chiêu này để biểu đạt tâm tình của bản thân thì dù có đau hơn nữa ta cũng nhịn được.
A Nam rất ít khóc, nàng cũng không có mồm miệng lợi hại như nữ nhân khác. Nàng luôn một mình chịu đựng tất
cả, cố gắng làm tốt nhất có thể. Chẳng lẽ bởi vì sự kiên định của nàng
mà ta đã bỏ lỡ thứ gì rồi sao?
Hàm răng của A Nam từ từ buông
lỏng ra, trên cánh tay ta dường như có một dòng chất lỏng nóng hổi đang
lan rộng. Máu nóng chảy xuống, lần này là máu thật, cũng tốt, ta sớm nên vì A Nam mà chảy một chút máu. Ta không động đậy, A Nam vẫn cúi đầu ôm
cánh tay của ta, khiến ta nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng ta lại có thể cảm giác được ủy khuất cùng cự tuyệt của nàng. Dĩ nhiên, có thể
còn có chút bị máu của ta dọa cho ngây người.
Chỉ là nàng không
tránh né, cũng không sợ hãi nữa. A Nam chính là người luôn tình nguyện
chịu đựng tất cả mọi hậu quả. Nhưng ta cũng không thể nổi giận với nàng. Đối với ta, nàng làm cái gì cũng đúng. Cái mạng này của ta cũng là do
nàng kéo về.
Thân thể gầy mảnh của A Nam run rẩy trong ngực ta, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đúng rồi, nhất định là con chó con mà mẫu hậu đưa cho Huyền Tử đã dạy A Nam
cắn ta. Nàng đánh không lại ta, không có cách khác phát tiết cảm giác ủy khuất của nàng.
Rốt cuộc vẫn là ta lên tiếng trước, dùng cánh
tay không bị thương kia sờ sờ đầu A Nam: "Không sao, nàng thật sự không
muốn thì thôi. Chúng ta còn có nhiều thời gian." Ánh mắt ta ươn ướt.
Ta xoay người rời đi, không muốn để cho A Nam nhìn thấy ta chảy máu, càng không muốn để cho nàng nhìn thấy ta rơi lệ.
~~~~~~~~
Ta không ngờ ngày mở đầu của kỳ thi trời lại đổ mưa, thời tiết Lạc Kinh có chút giống Giang Nam, là nơi ba con sông hội tụ, luôn không thiếu mưa.
Mưa xuân nhè nhẹ rơi xuống như lông chim mềm mại. Ở cửa trường thi vô cùng
náo nhiệt, các sĩ tử chỉ nóng lòng công danh, không màng đến chút mưa
gió này. Vì mở khoa thi đặc biệt này nên ta đã sớm cho người xây trường
thi rộng hơn, bên trong lát gỗ, nhưng cho dù như thế thì gần mười ngàn
người dự thi vẫn không đủ chỗ. Chỉ riêng soát người ở cửa trường thi
cũng đã mất hơn nửa ngày.
Cộng thêm những người đến xem náo nhiệt, trên đường đều là cảnh chen lấn.
Đại kiệu của ta cũng không cần khách khí, sớm đã dừng ở trước cửa trường
thi. Rất nhiều người cho rằng đây là kiệu của bộ Lễ, không nghĩ tới
chuyện gặp được hoàng thượng ngay tại trường thi. Lúc này bên người ta
có hai khối ngọc, một khối viết đề thi văn, một khối viết kinh lược cần
nghiên cứu dành cho thi võ.
Mấy cái đề này ta vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay mới viết ra. Như vậy bọn họ cũng không thể ăn gian trước.
Ta núp ở sau màn kiệu, ánh mắt không dám nghỉ ngơi. Ta vẫn luôn lặng lẽ
quan sát mọi ngóc ngách. Người của ta, người của Đặng Vân, còn có người
của Phùng gia, dường như ta đều có thể nhìn ra.
Chẳng qua là những người mà ta cảm thấy là quan trọng, ta lại không nhìn thấy một ai.
Rốt cuộc, ta nhìn thấy chỗ ngồi trước cửa sổ trên Phong Vũ Các xuất hiện
một bóng dáng màu đỏ. Phong thái lỗi lạc, tựa như mây khói rực rỡ giữa
màn mưa lạnh.
Ta cười, chuyện liên quan đến A Nam, quả nhiên là
Đặng Hương sẽ không thể không đến. Hơn nữa dáng vẻ hắn mặc đồ đỏ tuyệt
đối không thua kém lúc hắn mặc đồ trắng, công tử như ngọc, cho dù ở nơi
nào cũng là ngọc đẹp. Chỉ là nghĩ lại, trong lòng ta lại thấy không ổn.
Màu đỏ thực sự quá bắt mắt, trên đường đã có không ít người ngẩng đầu
nhìn lên chỗ Đặng Hương rồi.
Ta tuyệt không hề lo lắng cho Đặng
Hương, hắn rất có bản lĩnh, sẽ không có gì nguy hiểm. Ta chỉ hiếu kỳ, Lý phu nhân sẽ phái ai tới gặp người của Lão Cửu. Là người của Phùng gia
hay là ai khác. Chẳng qua ta đã sắp xếp một nội vệ của ta sẽ cùng với
Đặng Hương gặp mặt, giả bộ là người của Lão Cửu đang cùng nội vệ hoàng
cung mưu đồ bí mật gì đó. Lúc khẩn cấp cũng có thể giúp Đặng Hương một
tay. Bất kể là người nào lộ mặt cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Ánh mắt của ta xoay chuyển, không còn nhìn thấy người ta muốn gặp nhất nữa. Trước cửa trường thi sĩ tử đứng xếp hàng chờ vào bên trong, ta không
nhìn thấy khuôn mặt tương tự như người trong lòng ta. Mưa vẫn rơi xuống, bọn họ có chút chật vật nhếch nhác, cầm đủ loại đồ đạc để che đầu,
khiến cho kế hoạch phát hiện ra người kia của ta không thành.
Đúng lúc này, ta thấy được cây dù có vẽ nhánh mai hồng đang không nhanh
không chậm dần tiến về phía ta, đóa thược dược trắng cài bên tóc mai làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn. Tướng mạo bình thường, đôi mắt cơ trí dưới
tán dù đang quan sát cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.
A Nam đến rồi!
Ta càng thêm cảnh giác, vội vàng dùng ánh mắt tìm kiếm người có khả năng sẽ xuất hiện bên cạnh A Nam.
A Nam đi không nhanh, nhìn qua thì nàng có vẻ cực kỳ thong dong. Một tay
che dù, tay còn lại cầm một cái rổ, giống như là khuê nữ nhà bình thường vừa mới ra ngoài giúp người nhà mua đồ gì đó, thuận đường đi qua nơi
này. Nàng đi thẳng đến cổng trường thi, không để ý đến những người đang
trú mưa, đứng ở giữa đám người xem náo nhiệt, cùng nhau hướng vào cổng
trường thi nhìn ngó.
Ta biết, lúc này cũng có vô số ánh mắt đang nhìn A Nam. Bao gồm cả người mặc bộ đồ đỏ trên Phong Vũ các.
A Nam đáp ứng với Lý phu nhân sẽ hạ độc ta. Nhưng chúng ta cũng không
biết đối phương có tin tưởng nàng hay không. Nếu như đối phương thật sự
có gan muốn thử một lần, hôm nay sẽ lộ diện giữa ban ngày ban mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com