Tần Tư Hoán lái xe chưa đi được bao xa, Kiều Định đã điện thoại tới. Hắn tiếp máy, mang lên tai nghe, liền nghe thấy đối diện vang lên tiếng trợ lý: “BOSS, vừa rồi Mạnh tổng tới công ty tìm ngài, nói muốn mời ngài đến Gia Duyệt dùng cơm.”
“Người kia đâu?” Nghe được hai chữ Gia Thế, Tần Tư Hoán nhìn khánh sạn phía bên ngoài cửa sổ, khách sạn này cũng vừa lúc có tên là Gia Duyệt.
Hắn học ở Anh, về nước được mấy năm bở vì xuất quỷ mà gây gỗ với người trong nhà, cho nên đối thành phố L hắn cũng không quá quen thuộc.
“Mạnh tổng vừa đi, nói là buổi tối ở Gia Duyệt chờ ngài.” Kiều Định nhớ tới cái gì, nói thêm: “Mạnh tổng nói hôm nay có một người bạn cũ trở về, mời ăn cơm, nên muốn mời ngài cùng ăn, nói ngài đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Tư Hoán:……
Mạnh gia cùng Tần gia là quan hệ hợp tác, Mạnh Vĩ cùng Tần Tư Hoán như là hai thế cực, Mạnh Vĩ người này bát diện linh lung, trường tụ thiện vũ*, phong lưu thành tính, Tần Tư Hoán thì luôn nghiêm khắc, cẩn thận. Hai năm trước Tần Tư Hoán xuất quỹ, Mạnh Vĩ thường dùng lời nói để trêu chọc hắn.
“Đã biết.” Tần Tư Hoán đáp lời, lại hỏi hắn: “Tài liệu hội nghị buổi sáng ngày mai chuẩn bị xong chưa?”
Kiều Định bị những lời này tập kích đến muốn rớt luôn điện thoại, quay đầu lại nhìn bàn làm việc, văn kiện bên trên có thể sếp thành một ngọn núi nhỏ, mặt nhăn thành khổ qua: “…… Chuẩn bị xong.”
Kiều Định cười khổ nói, xem ra đêm nay lại phải tăng ca……
Đi theo Tần Tư Hoán cuồng công việc, tăng ca là chuyện bình thường, nhưng công việc thật sự quá nhiều, đi theo Tần Tue Hoán làm việc bảy năm, Kiều Định vẫn là không quá thích ứng.
——
Tần Tư Hoán tìm chỗ dừng xe, xuống xe châm điếu thuốc, ngón cái ở trên màn hình bấm bấm, tìm được số của Mạnh Vĩ, gọi đi.
“Tần tổng?” Mạnh Vĩ giọng nói rất kinh ngạc, khoa trương nói: “Ngài trăm công ngàn việc, như thế nào có thời gian nhớ tới tôi?”
Tần Tư Hoán cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, hít vào, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái kẹp lại, rũ xuống bên người, đi thẳng vào vấn đề: “Ở đâu?”
Mạnh Vĩ hắc hắc cười, hình như có người ở phía hắn cùng nói chuyện, còn có giọng nữ như có như không truyền đến, Mạnh Vĩ nói: “407, mau lên đây, chúng tôi đều tới rồi, chỉ thiếu cậu.”
Tần Tư Hoán đi về phía thùng rác, vứt tàn thuốc vào.
Hắn nghiện thuốc lá có điểm nặng, tâm trạng không bình tĩnh liền khó khống chế.
Đến khách sạn, phục vụ liền dẫn hắn lên lầu 4.
Đang là chạng vạng, ánh đèn trong phòng riêng lấp lánh, bên trong có rất nhiều người. Một người đàn pong mặc áo màu đỏ rượu đang ngồi ở sôfa bên cạnh, trong lòng còn ôm một cô gái, thấy Tần Tư Hoán tới, người đàn ông buông lỏng tay ở trên eo cô gái ra, đứng lên, nhìn về phía Mạnh Vĩ: “Vẫn là Mạnh tổng có bản lĩnh, đến Tần Tổng cũng có thể gọi đến a?”
Người nói chuyện là Trịnh Nguyên, là con trai Trịnh gia.
Mạnh Vĩ đi ra từ một đống người đang chơi bài, tiến lên thân mật đánh một cái vào trên vai Tần Tư Hoán, cười nói: “Như thế nào về nước cũng không tới tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi!”
Mạnh Vĩ trên người xịt nước hoa rất nồng, Tần Tư Hoán nhíu mày, cách xa, bình tĩnh nói: “Có việc.”
Tần Tư Hoán thật sự rất bận, hắn mới vừa tiếp nhận Tuấn Thành, trong công ty còn rất nhiều việc cần xử lý, hơn nữa trong khoảng thời gian này Tuấn Thành đang chuẩn bị khai thác thị trường mới, cho nên hơi bận rộn, hắn ngay cả thời gian đi nhìn Lộ Chỉ cũng phải trích ra.
Hôm nay sở dĩ lên đây, cũng đơn giản là Lộ Chỉ hội tụ cùng bạn cũng ở chỗ này, chờ lát nữa hắn vừa lúc có thể đưa Lộ Chỉ về nhà.
Trịnh Nguyên huýt sáo, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong lưu: “Tần tổng cùng chúng ta không giống nhau a, tuổi còn trẻ liền sự nghiệp thành công, bội phục, bội phục!” Nói, còn lười nhác vỗ tay.
Trịnh Nguyên ở thành phố L nổi tiếng là ăn chơi trác tán, ở trong giới rất có tiếng, hắn vừa nói, vài cậu ấm đã bắt đầu ồn ào theo.
Tần Tư Hoán nhàn nhạt nói vài câu, hỏi Mạnh Vĩ: “Người bạn cũ nào đã trở về?”
“Sầm gia, Sầm Tề Viễn.” Thấy Tần Tư Hoán không có hứng thú, Mạnh Vĩ gãi gãi đầu, lại đụng vai hắn: “Cậu cả ngày bài gương mặt người chết không mệt à? Dù gì cũng là du học về, dù gì cũng phải đón gió tẩy trần, tôi còn sợ cậu bị bệnh Aizheimer**, khổ sở đem cậu lôi đến đây cậu còn không vui?”
“Không ấn tượng.” Tần Tư Hoán trực tiếp bỏ qua, nói tiếp, “Sầm gia không phải có hai người con?”
Mạnh Vĩ bị hắn chọc tức chết rồi: “Tôi đ*t Tần Tư Hoán, con thứ nhất Sầm gia đã mất hồi mười mấy năm trước, hiện tại là con thứ hai! Cậu có phải nên cập nhật lại hệ thống một lần nữa?”
Mọi người đang nói giỡn, cửa pjofng riêng bị mở ra.
Nhân viên phục vụ bước vào, làm động tác mời.
Thanh niên mặc áo sơ mi sặc sở tiến vào, trên mặt tươi cười, ôn hòa như ngọc, dáng người cao dài, ánh đèn trong phòng đều chiếu vào người cậu, vẽ nên đường nét ôn hòa.
“Sầm thiếu!” Trịnh Nguyên tiến lên, mở ra hai tay làm bộ muốn ôm: “Đã lâu không gặp a! Sầm thiếu!”
Sầm Tề Viễn đứng ở chỗ đó, nụ cười bên môi chưa biến mất, tùy ý hắn ôm, “Bốn năm không gặp Trịnh thiếu vẫn là nhiệt tình như vậy.”
“Sầm thiếu, mực Tây ăn ngon không?” Mạnh Vĩ đi theo tiến lên đón, nhướng trêu ghẹo: “Sầm thiếu quả nhiên càng cao càng đẹp, phong thủy ở nước ngoài rất tốt a.”
“Lần này trở về còn đi không?”
“Ai tôi nói này Sầm Tề Viễn, đi bốn năm mà không trở về thăm mọi người!”
“Đúng rồi, nhóc con bên cạnh cậu đâu? Trước kia không phải lúc nào cũng như hình với bómg sau? Như thế nào lần này không thấy?”
Sầm Tề Viễn mõii câu đều trả lời, chỉ có câu cuối cùng là né tránh không lên tiếng.
Mọi người cũng không phát hiện, phục vụ vào rót rượu, không khí liền náo nhiệt, đề tài nói truyện cũng thay đổi.
Uống vài chén rượu, Sầm Tề Viễn lấy cớ muốn đi toilet. Ra ngoài.
Tần Tư Hoán cũng không xen vào, ngồi ở một bên nhìn điện thoại.
Trừ bỏ Mạnh Vĩ,